Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 24: Phản công



Lúc Chu Tử Ninh mở mắt chỉ cảm thấy lưng eo đau nhức, cả người mệt mỏi.

“Ai u!” Anh đỡ eo mình kêu thảm, không chỉ bởi vì vận động quá mức, mà còn bởi một bàn tay nhỏ trắng nõn.

“Bà cô ơi đừng véo mà!” Chu Tử Ninh xin tha.

Vân Du ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng đỏ đầy tơ máu, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt chưa khô.

“Em sao vậy?” Chu Tử Ninh khó hiểu nâng mặt cô lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt của cô. Anh còn nhớ hình như anh mở một video rồi ngủ thiếp mất…

Vân Du nín lặng đỏ mặt oán hận nhìn anh chằm chằm. Chẳng lẽ bảo cô nói rằng thể lực của anh quá tốt, giày vò cô cả một đêm, cô không còn mặt mũi nào hay sao mà nói vậy!

“Cái video đấy cũng không dài mà!” Chu Tử Ninh cầm điện thoại ở dưới chăn, thân thể vừa cử động thì cả người đã run rẩy vì mệt lả.

“Đệch.” Chu Tử Ninh hít vào thật sâu.

“Anh còn dám nói!” Vân Du đột nhiên ngồi dậy cưỡi lên người anh. Vì động tác này mà cả hai người cùng hít vào một hơi.

“Bà xã, hình như anh không ổn rồi…” Chu Tử Ninh chán nản nói, cũng không biết tối qua xảy ra chuyện gì mà cả người như bị ép khô.

Vân Du tức giận cầm điện thoại đập vào mặt anh: “Video phát tự động lặp lại hay lắm nhỉ? Chàng trai một đêm mười lần ghê gớm lắm nhỉ? Có cần em giúp anh hô mưa gọi gió thêm lần nữa không?”

“What???” Chu Tử Ninh thấy cô thở hồng hộc nói, phồng mang trợn má như quả bóng bay nhỏ có thể nổ bất cứ lúc nào.

“Đừng làm loạn nữa bà xã. Hôm nay anh còn phải đi học đấy.” Hai tay anh vuốt ve vòng eo thon của người con gái, dỗ dành nói.

“Em không quan tâm, mười lần cũng đã làm rồi, làm thêm một lần nữa mới được đi.” Vân Du khom người lấy chiếc cà vạt trang trí trong tú đầu giường ra trói tay anh lại.

“Em làm gì đấy?”

“Chơi anh.” Tượng đất cũng biết tức giận, trước đó vì cảm thấy mắc nợ anh nên mới nhẫn nhịn, bây giờ làm được nên cô không khỏi tức giận quá mức. “Em đang đùa à?” Con người đen nhánh của Chu Tử Ninh lóe tên tia u ám tựa như có thể thôn tính tất thảy.

“Anh thấy em giống đùa không?” Hai tay Vân Du chống hai bên người anh, cọ xát chầm chậm từng chút lên gậy th*t mềm nhũn của anh.

Chu Tử Ninh cảm thấy da đầu tê rần, giữa thần kinh đại não và gậy th*t như có chín chín tám mốt thứ ngăn cản, đây dường như không phải bộ phận thuộc về anh.

“Hôm qua… thực sự chúng ta đã làm mười lần à?”

“Nhìn em giống người biết nói dối ư?” Vân Du nhíu mày.

Yết hầu Chu Tử Ninh lăn lộn một vòng, con ngươi từ từ phóng đại như đang bị nỗi sợ chiếm đóng.

“Ông xã à, chúng ta tiếp tục.” Một tay Vân Du chống người mình, tay kia nắm gậy th*t hồng của Chu Tử Ninh như thể một giây sau đã muốn bỏ nó vào túi.

“Đừng!” Gân xanh trên trán Chu Tử Ninh nổi lên, đột nhiên anh đẩy cô ra rồi cắm đầu chạy.

“Anh muốn chạy khỏa thân à?” Vân Du trong phòng ngủ gọi to.

Chu Tử Ninh ngừng chạy, anh đứng ở góc tường tháo cà vạt một cách khó khăn.

“Đừng phí sức, là nút chết.”

“Em muốn làm gì?” Chu Tử Ninh cúi đầu ủ rũ nói. Vân Du gõ vào trán anh: “Ba điều quy ước.”

“Ba điều gì?”

“Thứ nhất, lúc em không đồng ý thì không được phép dùng sức mạnh.” “Vậy một trăm địa điểm thì sao?” Chu Tử Ninh sốt ruột hỏi.

“Lời hứa của em tất nhiên cũng hữu hiệu.”

“Ừ, được thôi. Dù sao anh cũng không phải người ép buộc người khác.” Chu Tử Ninh chép miệng.

Mới là lạ ấy. Vân Du thầm nghĩ. “Thứ hai, phải nghe lời em.” “Vì sao?”

“Anh có phải chồng em không?” Vân Du hỏi ngược lại. “Đúng vậy, cái này có liên quan gì?”

“Chồng thì phải nghe lời vợ, điều này không có quy luật nào giải thích được.” Cô khoanh tay ngước cổ nhìn anh, thở ra hơi nóng vào chóp mũi anh khiến anh vừa ngứa vừa ấm áp.

“Được thôi…”

Chuyên chế, độc tài. Chu Tử Ninh oán thầm không thôi. “Điều thứ ba là…”

“Chờ một chút, em đã nói hai điều rồi, để anh cũng nói một điều đi.”

“Ở đây không tiếp nhận đề nghị…….Aaa…..” Lời nói của Vân Du kết thúc trong kinh ngạc.

Cà vạt trên cổ tay Chu Tử Ninh rơi xuống, thân thể cao lớn trần trụi bao bọc lấy cơ thể cô. Cánh tay rắn rỏi mạnh mẽ quàng vào tấm lưng trơn bóng, đỉnh đầu chạm đỉnh đầu cô, dùng giọng nói dịu dàng nói: “Điều thứ ba là, không được từ chối ông xã ôm hôn.”

Anh cúi đầu nâng cằm cô, ngậm lấy bờ môi mềm của cô, đầu lưỡi ẩm ướt cạy mở hàm răng, khuấy động qua lại thấm đầy nước bọt ngọt ngào. Hơi thở ấm áp vương vít không ngừng. Trong đôi mắt anh cũng tràn đầy hình bóng cô.