Năm giờ chiều, Vân Du thấp thỏm bất an đứng trước cửa trường học. Thời điểm chia tay sáng nay, ánh mắt của Chu Tử Ninh hết sức lạnh lùng khiến cô sợ sệt cả ngày. Rõ ràng ngày trước cô hận chết anh vì dám trả thù cô mà bây giờ hình bóng anh đều lấp đầy trái tim cô.
Cố Viễn ôm vai Chu Tử Ninh bước ra ngoài. Chu Tử Ninh giật tay người nào đó xuống, nhưng hắn càng mặt dày ôm vai Chu Tử Ninh nháy nháy mắt: “Sao rồi? Làm tình sướng hay không?”
Cố Viễn sợ đến mức vội thu tay lại, hắn cười ngượng ngập. Hồi trước bọn họ từng vào nhà vệ sinh chung, hắn cũng có len lén nhìn qua một chút. Kích thước đó quả thật rất kinh khủng. Hắn vỗ vỗ mặt mình. Thẳng nam như hắn mà suy nghĩ lung tung gì vậy!
Chu Tử Ninh nhìn Vân Du ngoan ngoãn đứng chờ ngoài cổng, ánh mắt lướt qua cô. Đến khi sắp đi lướt qua thì chàng trai mới kéo tay cô gái.
“A—-” Vân Du thốt lên kinh ngạc vì bị cậu lôi đi.
“Woa!” Cố Viễn che miệng mình lại. Người này là bạn gái của cậu ta à? Quá xinh đẹp rồi!
Cảm nhận được cơn giận của cậu, Vân Du dè dặt nói: “Xin lỗi anh, em chưa sẵn sàng nói với ba em.”
“Tuần sau ba mẹ anh về.” Đột nhiên Chu Tử Ninh mở miệng, lời nói khá lạnh nhạt.
“Ơ.” Có lẽ cô sẽ không thể gặp cậu trong một thời gian dài, Vân Du cảm thấy hơi mất mát.
“Ba mẹ anh về đợt này là xem anh cầu hôn. Em nên chuẩn bị trước một chút đi.”
“Hả?” Vân Du cho rằng tai cô có vấn đề.
“Đợi em tốt nghiệp trung học phổ thông thì chúng ta sẽ kết hôn.” “Anh….vẫn còn là trẻ vị thành niên mà.” Vân Du suýt chút nữa cắn trúng lưỡi mình.
“Chúng ta cứ quyết định vậy đi. Nói với ba em một tiếng, anh không muốn dọa ông.”
“Không không không!” Vân Du lắc đầu liên tục. Ba cô là người truyền thống, nếu như cô kể chuyện này ra thì xem như cô xong đời.
“Em không nói đúng không?” Giọng điệu của Chu Tử Ninh lạnh băng. “Có thể không nói được không?” Vân Du khó xử, cắn cắn môi dưới. “Thuê phòng chưa?”
“Dạ rồi….” Vân Du lấy thẻ phòng từ trong ví ở áo khoác đưa cho Chu Tử Ninh.
Chu Tử Ninh nhìn lướt qua địa chỉ rồi nhét thẻ phòng vào túi đồng phục. Sau khi vào đến gian phòng, anh mở cửa phòng tắm, đẩy Vân Du vô trong.
Anh ung dung thong thả cởi đồng phục học sinh. Vòng eo gầy gò rắn chắc lộ ra, hai chân mạnh mẽ hệt một con báo đang rình mồi trong đêm tối.
Cả người anh trần trụi, cơ bụng rõ ràng, đường cong hội tụ ở trung tâm đôi chân. Gậy th*t ở giữa hai chân hơi rung lên, đỉnh đầu rũ xuống giữa đùi.
Sau khi cởi áo ngoài của cô ra, anh đặt cô áp lên tường. Bàn tay to lớn vén làn váy cao lên, gậy th*t cọ qua lại vải quần lót.
Anh cúi đầu, chôn mặt ở cổ cô, hàm răng trắng nhẹ nhàng cắn lên da thịt trắng nõn của cô.
Hoa dịch trong suốt trơn dính thấm ướt lớp vải mỏng tanh của quần lót, làm ướt đỉnh đầu dương v*t của chàng trai.
Chu Tử Ninh giơ cẳng chân trắng nõn của cô lên, đẩy đầu gối cô lên tường. Anh đỡ dương v*t, dùng đỉnh đầu chen qua vải vóc, nhẹ nhàng cọ xát thịt mềm.
“Biện pháp an toàn?” Vân Du thở hổn hển hỏi.
“Hôm nay không cần.” Chu Tử Ninh đẩy đỉnh gậy về phía trước, đâm vào hang động ấm áp.
“Em không muốn….” Cảm giác bị một vật lạ đột nhiên đâm vào làm cho cả người cô đều căng thẳng.
Cánh tay của Chu Tử Ninh đặt ở bụng dưới của cô, cậu đẩy cô về đằng sau. Côn th*t đâm tới tận cùng, hai trứng không ngừng đập lên cặp mông mềm mại của cô, phát lên những âm thanh lanh lảnh giòn giã.
“Thừa nhận mình là bà xã của anh đi.” Hơi thở nóng hổi của anh phun lên cần cổ mẫn cảm của cô. Một cảm giác tê dại ấm áp.
“Ừm….” Khuôn mặt cô ửng hồng tựa như người say. Cô nằm dưới thân cậu ôn nhu đáp lại.
“Về nhà rồi sẽ nhắc anh với ba em chứ?” Anh tàn nhẫn đẩy về đằng trước, đánh vào một khối thịt mềm bên trong. Chân Vân Du run lên, hoa dịch phun ra tràn trề, dọc theo chỗ kết hợp của hai người mà chảy xuống dưới. “Không kể đúng không? Hửm?” Anh nghiêng mặt cắn vào thùy tai ửng hồng của cô, đầu lưỡi ẩm ướt cuốn lấy những hạt châu.
“Em….nói!” Mắt Vân Du ướt dầm dề, cô uất ức trả lời.
Cuối cùng Chu Tử Ninh cũng buông lỏng cô ra, anh bế cô tiến vào phòng tắm. Gậy th*t trước sau đều cắm ở trong huyệt mà không cam lòng rút ra.