Vân Du nhét Chu Tử Ninh vào trong balo. Trên đường về nhà, con mèo béo mắt xanh tròn xoe này đã thu hút được khá nhiều sự chú ý.
Chu Tử Ninh đã giơ ngón giữa với Vân Du suốt cả đoạn đường. Dù bây giờ cậu là mèo, không có ngón tay giữa thì cậu vẫn có quyền khinh thường người khác. Hai chi sau của mèo béo đạp lên đáy balo còn hai chi trước thì cố bám vào mép balo. Lông mèo ở cổ bị mắc vào dây khóa, lắc lư lên xuống theo bước đi của cô nàng. Mèo béo suýt chút nữa đã bị tắt thở.
Cô gái chết tiệt! Đừng cho tôi biết cô là ai! Khụ khụ.
Nếu là mèo thật thì cậu nhất định sẽ dùng móng vuốt cào nát balo, sau đó bồi thêm mấy nhát lên khuôn mặt nhỏ của người kia để cô hiểu được sự nóng nảy của loài mèo là như thế nào. Nhưng mà cậu lại là một con mèo lạnh lùng cao quý, là một thiếu niên được tiếp thu nền giáo dục tốt đẹp nên cậu chỉ có thể nuốt cơn giận này xuống.
Đàn ông chân chính không đánh phụ nữ. Hơn nữa cậu rất yêu mến phái nữ. Vừa về tới nhà Vân Du lập tức bế Chu Tử Ninh ra.
Vừa tiếp đất, Chu Tử Ninh liền lao thẳng lên sofa như một mũi tên rời khỏi dây cung rồi cuộn vo thành một cục nằm xuống. Đây là chỗ đáng để ở lại. “Mấy ngày trước em không chịu theo chị, bây giờ có phải rất thích ở đây rồi không?” Vân Du tháo thắt lưng, cởi váy ra.
Chiếc quần ren trắng nhỏ không thể che hết được cặp đùi trắng thon gọn và cặp mông vểnh lên của cô. Thẳng xuống phía dưới là khe suối mát lành của u cốc bí ẩn.
Chu Tử Ninh xoay đầu theo bản năng, nhưng lại nhớ đến bây giờ mình là mèo, có gì phải xấu hổ đâu. Vậy nên chú mèo con nào đó lại lập tức quay về chỗ cũ, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.
Thiếu nữ xinh đẹp bỏ váy vào sọt quần áo bẩn rồi tiếp tục cởi cúc áo, áo lót ren màu xanh nhạt lộ ra. Áo lót chỉ che được nửa ngực, ép nhũ hoa căng đến mức một giây sau có thể bắn ra.
Chu Tử Ninh vội vàng nhảy lên sofa ẩn nấp, đuôi dài lắc lư trên không trung.
Vân Du dùng tay nới lỏng áo nịt ngực, đôi thỏ trắng lập tức nhảy ra. Thỏ thì trắng nõn căng mịn, hai viên đậu trên ngực thì hồng hồng đáng yêu.
Chu Tử Ninh luống cuống đi qua đi lại. Làm sao bây giờ, cậu rất muốn ăn cô gái này. Phía dưới của cậu đang căng trướng.
“Cúc Ú, em sao vậy?” Ngón út của ai đó đặt lên mép quần lót như muốn cởi ra.
Chu Tử Ninh dừng bước, trong lòng hò hét: Đừng để ý đến tôi, mau mau cởi ra đi.
Vân Du dừng tay, đi tới trước mặt Chu Tử Ninh.
Chu Tử Ninh ngẩng đầu, mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi như có như không.
“Cúc Ú, em không khỏe ở đâu à?” Vừa này còn đi tới đi lui sao bây giờ đã bất động rồi?” Vân Du bế Chu Tử Ninh lên. Cả người mềm oặt của cậu dựa vào hai trái đào mềm mại. Mặt cậu đối diện với đôi nhũ che trời lấp đất.
Đệm mèo của cậu đè lên nhũ hoa của Vân Du. Cái chạm này đã biến đầu vú mềm mại thành viên đậu đỏ cưng cứng.
Hóa ra ngực phụ nữ đáng yêu như vậy.
“Cúc Ú, em ổn chứ?” Vân Du ngồi xuống ghế sofa, Chu Tử Ninh nằm sấp trên ngực cô, miệng mèo sượt qua viên đậu đỏ.
“A…..” Cậu không chịu nổi. Là một xử nam bé bỏng ngây thơ, làm sao cậu chịu được loại kích thích này!
[*] Xử nam: Chỉ người con trai vẫn còn chin trắng.
“Oái! Cúc Ú! Sao em lại chảy máu mũi?” Thấy mấy giọt máu trên ngực mình, Vân Du hoảng hốt lấy khăn giấy ấn lên mũi Chu Tử Ninh.
Vân Du lo lắng bất an ôm Chu Tử Ninh đến bệnh viện thú y. “Bác sĩ, mèo nhà tôi có sao không?”
Bác sĩ là một anh trai dịu dàng, anh ta sờ đầu mèo của Chu Tử Ninh: “Không sao đâu. Tôi đã cho bé uống Vitamin. Nếu cô mới nhận nuôi con mèo này thì cô nên diệt giun sán cho nó trước.”
“Vâng.”
“Vậy cô đưa bé cho y tá đi.” Chu Tử Ninh bị một bà cô y tá mập mạp mang đi. Vân Du đã phớt lờ đôi mắt nhỏ đầy ai oán của mèo con.
“Phải rồi, mèo nhà cô hình như mới được hơn tám tháng. Tôi nghĩ cô nên tranh thủ lúc bé còn nhỏ để thiến đi.” Bác sĩ đẩy gọng kính đen, ánh mắt dịu dàng lóe sáng.
“Ơ? Nhỏ như vậy mà đã phải cắt rồi ạ?” Tưởng tượng đến cảnh bác sĩ cầm kéo nhỏ, tiếng “xẹt” vang lên, Vân Du tự nhiên muốn thắp nhang cho Cúc Ú.
“Đúng vậy, nếu người nhà không thiến bé thì có thể bé sẽ ra ngoài quan hệ lung tung rồi đi tiểu bậy bạ khiến nhà cửa vừa khai vừa bẩn. Cô có muốn làm không? Tôi đã làm việc này rất nhiều lần rồi, đảm bảo có tay nghề.” “Vâng.” Vân Du đã thấy mấy bằng khen treo trên tường.
“Thế nào?” Ánh mắt bác sĩ đầy mê hoặc.
“Khi nào sẽ diễn ra buổi phẫu thuật sớm nhất ạ?” Vân Du hạ quyết tâm. “Tuần sau.”