Vân Du dừng xe bên đường, cô đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc xa xa kia.
Chu Tử Ninh mặc bộ đồng phục xanh da trời đang ngồi ăn đồ nướng với bạn cùng bàn trong quán vỉa hè. Dáng vẻ ấy của anh tựa như đi nhầm vào nơi đầy khói lửa như thế. Ngón tay trắng nõn của anh cầm một xiên sắt, miệng nhỏ cắn miếng thịt dê non nướng. Mà Cố Viễn ở đối diện lại há to miệng nhai thịt, ăn đến nỗi dầu mỡ đầy miệng.
Vân Du cầm điện thoại di động lên rồi lại do dự đặt xuống. Lời gào thét của bác sĩ thú y vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Sao cô lại tùy tiện mang nó đi cạo lông!” “Mèo của cô rất khỏe mạnh, cô không biết sao!”
Làm sao đây, cô phải làm sao đây. Nhất định không được để Chu Tử Ninh biết nếu không cô sẽ chết mất.
Cô hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí mở wechat. “Ông xã, em đến rồi.”
Chu Tử Ninh cảm giác túi quần rung lên, anh lấy điện thoại ra xem tin nhắn, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Bạn ái à?” Cố Viễn nháy mắt hỏi.
“Ờ. Tao phải đi đây.” Chu Tử Ninh đứng lên, “Tiền cơm chuyển cho mày rồi.”
Cố Viễn lấy điện thoại ra, wechat đã được chuyển đến 500 đồng. Thằng nhãi này…
Chu Tử Ninh vừa mới lên xe, Vân Du đã ngửi thấy mùi thịt nướng thoang thoảng.
Chu Tử Ninh quen tay lấy chiếc khăn ướt trong ngăn đựng đồ cẩn thận lau sạch từng ngón, ngón tay anh thon dài, móng tay màu hồng nhạt được cắt gọn gàng đã từng gảy hoa hạch của cô.
Vân Du cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
“Mặc nhiều vậy không nóng à?” Chu Tử Ninh nghiêng mặt sang, con ngươi u tối nhìn cô chằm chằm. Cả người cô mặc một chiếc áo khoác lông màu đen, chỉ lộ mắt cá chân trắng mịn ra ngoài.
Mặt Vân Du cọ xát đến nỗi đỏ lên, cô đã phải hạ quyết tâm thật lớn mới mặc như vậy đi gặp anh.
“Sao mặt lại đỏ thế này?” Anh thăm dò thân thể, bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, xúc cảm trong lòng bàn tay mịn màng tựa tơ lụa khiến người ta vô cùng yêu thích.
“Em…” Vân Du bối rối cúi thấp đầu, trong lòng cô đã có sự áy náy vì làm sai, lại thêm cả sóng tình dạt dào.
“Sao vậy?” anh thở khí nóng bên tai cô, bàn tay thử kéo khóa áo lông thăm dò, mới kéo một chút anh đã thấy được một mảng trắng tuyết.
“Ồ…” Ánh mắt Chu Tử Ninh dần đắm chìm, anh giúp cô kéo xong khóa lại chợt kéo vạt dưới áo khoác, sờ dọc theo cặp đùi bóng loáng vào đến hoa tâm ướt sũng.
Đầu ngón tay anh cọ xát mấy lần khiến Vân Du không khỏi ‘ưm’ thành tiếng.
Chu Tử Ninh rút tay ra kéo kéo cổ áo để mình trấn tĩnh lại. Bên ngoài là khu phố náo nhiệt, anh không muốn biến mình thành chủ đề bán tán ngày mai.
“Đến nhà em đi, bên đó gần hơn.” Chu Tử Ninh tựa đầu vào cửa sổ nhìn ra phía ngoài.
“Nhà em đã từng đến rồi, chẳng phải chúng ta đã nói phải một trăm địa điểm sao?”
“Ừ… Muốn đi đâu, em nói đi.”
“Chúng…chúng ta làm trong xe đi!” Cô nói xong suýt nữa thì che kín mặt mình, xấu hổ quá, chỉ vì muốn trốn anh trách phạt mà cô lại làm ra loại chuyện này.
“Phụt…” Chu Tử Ninh không nhịn được cười, đôi mắt anh như tỏa ánh sáng long lanh.
“Đến nhà anh đi, bên đấy không có ai.” Chu Tử Ninh cầm điện thoại cô lên, nhập một địa chỉ vào ứng dụng chỉ đường.
“Anh lưu địa chỉ cho em rồi, sau này nơi đó cũng là nhà em.”
“Vâng.” Vân Du thì thầm trả lời. Cô ngẩng đầu thấy anh đang khoanh hai tay như cười như không nhìn cô chằm chằm. Cô mềm mại dịu dàng dễ bắt nạt y như cá nằm trên thớt.
“Vân Du, tốt nhất là em đừng làm việc gì trái với lương tâm.” Anh nhíu mày nói.
“Không mà…” Cô bị dọa đến giật thót. “Không là tốt nhất.”