Xe vừa tiến vào sau núi, xung quanh liền bị bóng đêm bao trùm. Hai bên đường cái không có lấy một bóng đèn, tối ghê người.
“Anh sống ở đây không sợ à?” Bàn tay cầm vô lăng của Vân Du không khỏi siết chặt.
“Không sợ, anh thích sự thanh tịnh. Em có thể dừng xe được rồi.”
Vân Du chạy xe xuống đường cái: “Có cần lái vào trong một chút không?” Dù sao ở đây cũng là vệ đường, lỡ có người đi ngang qua thì sẽ xấu hổ lắm. “Không cần, đây là đường tư nhân của nhà anh.”
Vân Du sững sờ chỉ vào chân núi hỏi: “Vậy nên cổng nhà anh là ở chân núi?”
“Em cho rằng ở đâu?” Chu Tử Ninh buồn cười nhìn cô. “Chẳng lẽ anh lại làm trên xe với em trên đường công cộng à?”
“Cũng đúng…” Có tiền đúng là muốn làm gì thì làm.
Chu Tử Ninh xuống xe mở cửa ở ghế lái: “Xuống đây đi.” “Ừm…” Vân Du lề mề xuống xe.
Chu Tử Ninh lại giúp cô mở cửa chỗ ngồi phía sau: “Cởi giày trước rồi hẵng lên.”
“Vâng.” Vân Du lên xe cúi đầu tháo giày của mình.
Chu Tử Ninh cũng lên xe, chiếc xe như chìm vào bóng tối.
“Ngồi tận trong đấy làm gì?” Chu Tử Ninh vung tay kéo cô vào trong ngực mình.
“A….” Vân Du yêu kiều kêu lên, cũng không biết vì thẹn thùng hay vì quá nóng mà khuôn mặt non nớt của cô phớt hồng.
Chu Tử Ninh kéo chiếc khóa áo lông rồi đưa bàn tay lành lạnh vào trong nhẹ nhàng xoa nắn cặp vú mềm mại.
“Ưm…” Vân Du khẽ rên rỉ, cảm giác như có móng vuốt mèo cào vào trái tim.
Bàn tay nhỏ của cô lần đến lưng quần của anh, tháo dây thắt của bộ đồng phục rồi vươn vào đó. Bàn tay mò đến bãi cỏ mềm mại trước, sau đó đến vật lớn hừng hực. Cô cầm vào thân gậy, quả nhiên thấy ánh mắt chàng trai trong đêm tối như ánh sao sáng chói.
“Bà xã à, hôm nay em chủ động quá.” Hai tay anh tuột áo khoác cô đến thắt lưng, làn da trắng nõn như ngọc của thiếu nữ chợt hiện lên trong suốt dưới ánh trăng.
Khóa áo lông được kéo xuống hết cỡ, đôi chân thon dài thẳng tắp hoàn toàn lộ ra trước ánh mắt nóng bỏng của anh. Bàn tay anh tách chân cô ra, chầm chậm vuốt ve đến giữa hai chân, ngón tay quen thuộc tách mị thịt, móng tay nhọn nhẹ nhàng quét qua hai bên cánh hoa.
“Không có bao rồi, làm sao đây?” Chu Tử Ninh thì thầm bên tai cô. Giọng nói trầm thấp nặng nề nhiễm sắc dục của thiếu niên trêu trọc khiến cả người cô mềm nhũn.
“Ây…”
“Mặc như vậy mà lại không mang bao theo, không phải là muốn chứ?” Anh rút ngón tay ra khẽ đặt lên đôi môi anh đào của cô, đầu ngón tay dính hoa dịch bôi lên cánh môi ẩm ướt.
“Thật à?” Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai đáng yêu. “Ừm.” Vân Du khẽ đáp lời.
“Vậy thì ngồi lên đi.” Chu Tử Ninh cởi quần đồng phục xuống, gậy th*t màu hồng bật ra ngoài như một lưỡi dao sắc bén dựng đứng giữa hai chân thon gầy của anh.