Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 38: Về nhà



“Anh về cùng em.” Chu Tử Ninh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ lái, anh mặc chiếc áo T – shirt màu hồng cùng quần jean màu xanh nhạt, đi đôi giày converse trắng cổ cao. Làn da anh vốn trắng lại mặc như vậy càng tạo cảm giác năng động thanh mát.

“Nhưng em muốn về bên nhà ba.” Vân Du giật mình suýt nữa đứng bật dậy, sự đau nhức giữa hai chân kiềm chế động tác của cô lại. Cô nhíu mày đỡ hông mình, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ đau khổ.

“Anh biết chứ, anh cũng đi thăm ba.” Anh ném ra một hộp quà nhỏ vuông vức, dù sao thứ bảy cũng không có việc gì làm, đúng lúc có thể ở cùng cô. “Đây là?” Khó khăn lắm cảm giác đau nhức giữa hai chân mới dịu đi, hai tay Vân Du cầm vô lăng tò mò nhìn anh.

“Quà anh mua cho ba vợ.”

“Anh mua lúc nào thế?” Vân Du ngạc nhiên hỏi anh, bình thường anh rất bận thì lấy đâu ra thời gian đi mua quà.

“Sau khi tan học anh đi qua một cửa hàng đặt may âu phục thì tình cờ nhìn thấy nó. Anh cảm thấy nó rất hợp với ba vợ.”

“Đây là cúc áo?” Vân Du hơi bất ngờ, con rể nhà người ta đến nhà đều mang hoa quả rượu thuốc, anh quả thật rất đặc biệt.

“Ừ, mặc dù anh cũng khá xem trọng tấm lòng, nhưng có vẻ nói vậy lại hơi qua loa.” Anh xoa tay lên cằm ra vẻ trầm tư.

Vân Du khởi động xe chầm chậm lái ra khỏi bãi đỗ.

“Em dừng ở bên kia một chút.” Chu Tử Ninh chỉ vào cửa tiệm trái cây. “Ba vợ thích ăn quả gì?” Anh mở cửa xe.

“Quýt, lê, đào.” Vân Du vừa nói xong thì Chu Tử Ninh dã bước xuống xe. “Nhớ mở cốp sau xe ra!”

Mười phút sau, Vân Du thấy Chu Tử Ninh ôm hai thùng quýt đi ra. Sau khi đặt chúng xuống anh lại ôm thêm hai thùng nữa, sau đó quay trở lại tiệm

trái cây. Chạy đi chạy lại mấy chuyến, anh mua tổng cộng sáu thùng quýt, sáu thùng lê, tám thùng đào.

“Nhiều quá… Mẹ em vẫn chưa về, ba em có biến thành heo cũng không ăn hết.” Vân Du bất đắc dĩ nhìn cốp xe và chỗ ngồi phía sau nhét đầy hoa quả . Chu Tử Ninh lau mồ hôi trên trán nhíu mày nói: “Không sao, mua lấy may.”

“Ồ…”

Vân Du về nhà đón Cúc Ú, xe đi trên đường cao tốc gần trưa cô đã về đến nhà. Vân Tiêu đang đeo tạp dề nghe thấy tiếng động ngoài cửa lền chạy thình thịch ra sân. Cửa xe vừa mở, người xuống xe trước là một chàng trai cao gầy với mái tóc ngắn màu nâu và làn da trắng nõn.

“Là cậu hả.” Vân Tiêu lập tức sa sầm mặt, khó chịu nói. “Con chào chú.” Chu Tử Ninh đưa tay ra.

Vân Tiêu không đả động, vẻ mặt ông u ám hỏi: “Cậu là người học sinh cấp ba lần trước ngồi ăn sáng cạnh Du Du đúng không?” Bốn chữ học sinh cấp ba này nặng nề khác thường.

Chu Tử Ninh ngượng ngùng thu tay lại sờ lên mũi: “Vâng ạ.”

“Quan hệ của cậu và Du Du là gì?” Lần trước ông đã thấy thằng nhãi này lau khóe miệng cho Vân Du.

“Du Du là bạn gái của con ạ.”

“Vớ vẩn. Cậu mới mười mấy tuổi đầu không lo học hành cho tử tế lại đi học những đứa khác yêu đương, không muốn thi vào trường tốt nữa hả?”

Vân Du thấy ba sắp nổi giận bèn tranh thủ thời gian tách hai người ra: “Ba hiểu lầm anh ấy rồi, thành tích của anh ấy rất tốt, lại còn giành được huy chương vàng Olimpic nữa. Anh ấy đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa rồi, chỉ là có muốn đi hay không thôi.”

“Thật không?” Giọng điệu Vân Tiêu hơi hòa hoãn. “Vâng ạ, thật trăm phần trăm.”

Vân Tiêu trừng mắt liếc Vân Du. “Con về phòng trước đi, ba thấy con đang lo bò trắng răng đó.”

Chu Tử Ninh khoác tay lên vai cô, nhìn Vân Du nói: “Du Du ở đây cũng không sao, có gì chú cứ nói thẳng với con đi ạ.”

“Cậu còn quá trẻ, tính cách không đáng tin cậy, tôi không có gì để nói với cậu cả, cậu đi đi.” Vân Tiêu buồn bực đuổi người.

“Con thật sự thật lòng với Du Du, tuy con còn ít tuổi nhưng con biết mình nên làm gì. Con chỉ cần Du Du, dù tương lai xa xôi thế nào con cũng chỉ cần cô ấy.”

Lời vừa dứt, người kia trong kí ức lại xuyên qua năm tháng xa xôi hiện lên trong trí nhớ ông. Ngày đó họ đều vẫn còn trẻ, mới chỉ là những chàng trai mười tám. Trước khi nhập ngũ người đó đã đính hôn ở quê nhà. Rất nhiều người chê cười cậu ta sẽ không chịu được cô đơn, không nên đính hôn sớm. Nhưng cậu ta lại nói cả quãng đời còn lại chỉ cần cô ấy, khuôn mặt dịu dàng của cậu ta mỗi lần nhắc đến vợ sắp cưới luôn khắc sâu trong lòng Vân Tiêu. Vậy mà giờ đây, hình dáng người đó lại trùng hợp kì diệu với người trước mặt.

“Du Du, lại đây giúp anh.” Chu Tử Ninh mở cốp sau, ôm từng thùng hoa quả vào nhà.

“Hừ, ai cần hoa quả của cậu?” Vân Tiêu lầm bầm bước vào nhà.

Ông ngồi trên sô pha nhìn Chu Tử Ninh ra vào mấy lượt, vẻ mặt u ám dần chuyển thành quang trong.

Hai mươi thùng hoa quả chất thành núi trong phòng khách. Vân Tiêu ho khan ra hiệu Chu Tử Ninh ngồi vào cạnh mình.

“Chú, thực ra con vẫn còn một món quà muốn tặng chú.” Chu Tử Ninh lấy chiếc hộp nhỏ trong túi ra, nâng lên bằng hai tay.

“Cái gì đây?” Vân Tiêu nhận lấy rồi rút dây lụa phía trên ra.

Trong hộp là hai cái cúc áo hình tròn, đế cúc màu bạc, phía trên khảm đóa hoa bằng vàng, trên mỗi cánh hoa lại đính một hạt hồng ngọc. Đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào khiến hai chiếc cúc rạng ngời rực rỡ.

“Ôi, đứa nhỏ này…” Ông đang nói đột nhiên nét cười vụt tắt. Nghĩ một lát ông nói tiếp: “Chuyện của các con còn phải nghĩ lại. Chú chỉ có một đứa con gái này, cưng chiều nó từ nhỏ đến lớn, chú không muốn con bé chịu bất cứ uất ức nào.”

“Vâng ạ.” Chu Tử Ninh gật đầu. “Chú yên tâm, sau này Du Du sẽ không phải chịu bất kì tủi thân nào, ngược lại con còn có thể dành hết tình yêu thương cho cô ấy.” Anh cầm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve.

Vân Tiêu nhíu mày: “Chú biết con có thể yêu thương Du Du, nhưng vấn đề là tuổi tác của con. Du Du mười chín rồi, con chắc mới chỉ mười lăm mười sáu, đàn ông hai hai tuổi mới được kết hôn, chuyện bảy năm sau này ai biết được ra sao.”

“Con đang muốn nói với chú chuyện này. Thật ra con quốc tịch Mĩ, bên đó chỉ cần tròn mười tám đã có thể kết hôn, mà trong khoảng thời gian từ mười sáu đến mười tám tuổi chỉ cần được sự đồng ý của ba mẹ hai bên sẽ được kết hôn rồi. Sang năm con tròn mười sáu tuổi.”

Vân Tiêu nghe mà mơ hồ: “Hai đứa muốn định Mỹ kết hôn? Du Du cũng đến Mỹ?”

“Trước tiên con và Du Du sẽ về Mỹ kết hôn, còn về sau khi kết hôn ở đâu thì phải xem ý của Du Du. Nếu cô ấy muốn ở lại Mỹ thì con sẽ đón hai người cùng qua đấy.” Anh nói vô cùng thành khẩn khiến Vân Tiêu lộ vẻ xúc động.

Nhưng dù so chuyện này vẫn rất kì quái, Vân Tiêu vỗ trán: “Để chú ngẫm lại đã… con về trước đi.” Đây chính là ý ra lệnh đuổi khách.

“Vâng ạ. Con cảm ơn chú.” Chú Tử Ninh đứng dậy đi ra ngoài. Vân Du vội vàng đuổi theo.

“Con đi làm gì, quay về!” Vân Tiêu lạnh mặt nói với cô. “Con đi tiễn anh ấy, sẽ về ngày thôi.” Vân Du khẽ nói.

Vân Tiêu khoanh tay ngoảnh mặt sang một bên. Vân Du thấy ông không nói gì vội vàng đuổi theo ra ngoài.

“Anh đi đâu vậy?” Vân Du kéo ống tay áo anh hỏi. “Bắt xe về nhà.”

“Quay về mất bốn tiếng liền, hay anh đợi ở đây một chút, em sẽ đưa anh về.”

“Không sao.” Chu Tử Ninh ôm cô hôn lên mái tóc đen. “Anh tự về được, em chăm sóc ba cho tốt. Chú bị cướp đi con gái yêu chắc hẳn sẽ rất khó chịu.”

“Nhưng anh…”

“Đã nói không sao rồi.” Anh giữ cằm cô, kề sát mặt bên tai cô. “Thứ hai gặp, mặc đồ gợi cảm một chút, kiểu như lần trước rất đẹp.”

“Ừm…” Vân Du đỏ mặt cuống quýt đẩy anh ra.

“Anh đi đây, bai bai.” Anh bật ngón tay rồi đút hai tay vào túi quần đi ra khỏi cổng.

Sau khi vào nhà sắc mặt của Vân Du không tốt lắm. Sao ba có thể đuổi người ta vậy chứ? Vân Tiêu đang định nói chuyện với cô đã thấy cô hờ hững đi vào phòng đóng cửa lại.

Vân Tiêu thấy mà ù ù cạc cạc.

Ông đứng lên đi vào bếp tiếp tục xào rau. Sau khi cơm trưa bê lên ông cũng chỉ tùy ý ăn vài miếng rồi buông đũa xuống về phòng. Vân Tiêu nấu một bàn đồ ăn lớn nhưng lại chỉ lẻ loi ăn một mình, càng ăn càng cảm giác khó chịu.

Có lẽ nếu không đuổi thằng nhóc kia về thì giờ ba người đã vui vẻ hòa thuận ăn cơm rồi. không phải ông ghét nhóc đó, chỉ cảm thấy cả người cậu ta lộ vẻ giả dối. trong cuộc sống hiện thực nào có kiểu người như vậy, chuyện khác thường tất có điều kì quái. Nếu thật sự có người hoàn mĩ như vậy làm con rể, ông vui còn không kịp.

Cửa chính truyền đến tiếng xột xoạt. Chẳng lẽ là thằng nhóc kia quay lại, Vân Tiêu kích động ra mở cửa. Ngoài cửa không có ai, ông cúi đầu thấy một con mèo màu quýt nép cạnh ống quần mình.

“Cúc Ú à!” Vân Tiêu khóm người bế nó lên. Miệng ông dính đầy dầu mỡ mạnh mẽ hôn lên khuôn mặt béo của nó. Chu Tử Ninh xám mặt lại…thay đổi phong cách cũng nhanh ghê.

“Du Du không cần con nữa, cũng không cần ba, ba con mình đều là những kẻ lưu lạc phương xa.” Vân Tiêu bế nó lại bàn ăn. Ông để Cúc Ú ngồi xổm trên đùi mình, bàn tay dính đầy xì dầu bóc một con tôm đưa cho Cúc Ú. Chu Tử Ninh kinh sợ há miệng ra, miệng bị nhét đầy tôm.

“Ngon không?”

“Meo~” Cúc Ú khẽ gật đầu. Vân Tiêu dùng ban tay chai sần nâng cằm nó rồi lại đút cho nó thêm miếng tôm nữa.

“…”

Vân Tiêu dường như đang trút giận, ông đút liên tục mười mấy con tôm đến khi bụng Cúc Ú tròn vo mới thu dọn bát đũa rồi ôm nó về phòng ngủ.

Chu Tử Ninh cảm giác không đúng lắm, anh giãy dụa trốn thoát khỏi vòng ôm của ba vợ.

Vân Tiêu cởi áo phông lộ ra nửa người trên cường tráng. Phần bụng cũng có cơ bắp bốn múi đều đặn nhưng không nhiều bằng anh.

Ông nằm ngã xuống giường rồi đặt Cúc Ú lên lồng ngực mình. “Meo~” Như vậy cũng kích thích quá mà.

Nhịp tim dưới bộ vuốt mèo vững vàng mạnh mẽ, làn da nóng bỏng dọa người. Chẳng qua anh chỉ muốn quay lại thăm một chút chứ không muốn chung chăn gối với ba vợ đâu! Cái quái gì vậy, anh điên lên mất!

Chỉ chốc lát sau, tiếng ngáy đều đều vang lên. Chu Tư Ninh dựng tai lên, tiếng ngáy này như tiếng trống bên tai suýt nữa thì điếc. Xong đời, trái tim anh như muốn nổ tung. Thứ hai nhất định phải bắt Vân Du đền bù.