Ma xui quỷ khiến mà Vân Du lại bước vào một cửa hàng không có biển hiệu.
“Chào cô gái.” Ngồi phía sau quầy là một người phụ nữ trung niên tuổi ngoài bốn mươi, tóc uốn cong lượn sóng, sắc mặt tái nhợt.
“Vâng…” Vâng Du quan sát cách bài trí trong tiệm, trên tường treo đầy các loại roi da, nhìn mà khiếp sợ.
“Em muốn mua gì? Trứng rung, dương v*t giả hay là SM?”
Vân Du lắc đầu nguầy nguậy, đỏ mặt hỏi: “Có loại gợi cảm đó không ạ?”
Bà chủ lúc này mới sáng tỏ, bà lấy một chiếc quần chữ T màu đen trong tủ ra: “Đây là kiểu dáng thông thường nhất, cực kì bán chạy, gần đây còn thu được một khoản lớn từ nó.”
Cô cầm một chiếc lên, chỉ là giữa quần được đính một chuỗi ngọc trai có thể kẹt đúng vào trong khe nhỏ.
“Em sờ thử xem, loại ngọc trai này rất lạnh.” Bà chủ đưa chiếc quần lại gần. Vân Du vừa chạm tay vào chuỗi gọc trai đã thấy lạnh thấu xương.
“Đây không phải ngọc trai bình thường mà là loại được tạo ra bởi công nghệ cao, loại trong tay cô em là sản phẩm đời thứ năm mới đưa ra thị trường vào tháng sáu năm nay.”
Vân Du siết chặt hạt ngọc trai do dự một chút rồi nói: “Em mua.”
Chạng vạng tối hôm sau, cô mặc chiếc quần chữ T mua hôm qua, bên ngoài tùy ý mặc váy hoa dài, dừng xe ở cổng trường Nhất Trung.
“Chà, hôm nay lại được bạn gái đón à?” Cố Viễn lập tức nhận ra xe của Vân Du, cậu ta nói bằng giọng điệu hâm mộ.
“Xùy.” Chu Tử Ninh phất phất tay với cậu ta rồi mở cửa xe.
Cố Viễn mới thấy cổ chân trắng nõn dưới gấu váy đỏ đã cảm thấy dưới đủng quần cứng lên. Không biết Chu Tử Ninh gặp được vận may gì mà quen được một chị gái xinh đẹp thế. Bây giờ cậu ta mà thấy bạn gái mình cởi sạch đồ cũng chưa chắc cứng luôn.
Hôm nay điều hòa trên xe không lạnh lắm, Chu Tử Ninh cởi áo khoác đồng phục ném luôn ra ghế sau.
“Bộ váy này không gợi cảm gì cả.”Chu Tử Ninh bắt bẻ nói.
Vân Du nhếch môi nổ máy xe. Âm môi nhỏ giữa hai chân kẹp lấy chuỗi ngọc trai lạnh buốt khiến mật dịch chảy ra.
“Bỏ đi, chỉ cần em đến là được rồi.” Chu Tử Ninh gối đầu lên hai tay mình, ánh mắt dán chặt trên mặt cô.
“Lạ thật, sao hôm nay không mặc nhiều mà mặt lại đỏ vậy?” Vân Du đạp mạnh chân ga, xe lập tức phóng đi thật xa.
Chu Tử Ninh giật mình bám lấy tay vịn: “Ấy, đang trong nội thành, em cẩn thận đấy.”
“Ừm.” Vân Du miệng đồng ý nhưng chân vẫn không thả chân ga, cô tăng nhanh tốc độ lái thẳng ra ngoại thành. Sau khi thanh chắn nâng lên thì vào đến nhà anh, cô vốn tưởng rằng đó là trạm thu phí không người bị bỏ hoang, không ngờ lại là cửa cấm đầu tiên của nhà anh. Sau khi xe lên đến lưng chừng núi, Vân Du tùy ý dừng lại ven đường như lần trước.
“Sao vậy?” Chu Tử Ninh nhìn cô say đắm.
Vân Du xuống xe mở ghế phụ lái nói vưới anh: “Ngồi đằng sau đi.”
Chu Tử Ninh lờ mờ đoán được cô muốn làm gì, anh ngoan ngoãn xuống xe. “Anh cởi quần ra đi.”
“Kích động thế?” Chu Tử Ninh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn khéo léo cởi quần như cũ, chỉ còn lại một chiếc quần lót xám.
“Cởi sạch.” Vân Du nói tiếp, khuôn mặt sắp chín đỏ làm lộ sự căng thẳng và ngượng ngùng của cô.
“Uây, bà xã, em ngầu ghê.” Chu Tử Ninh vẫn ngoan ngoãn cởi quần lót, cây gậy màu hồng nhạt thõng xuống giữa bụi cỏ nâu, đinh gậy chỉ cách đầu gối cô một bàn tay.
“Muốn diễn trò chơi chết nam sinh cấp ba à?” Con người Chu Tử Ninh như tỏa ra ánh long lanh rực rỡ.
“Tiến vào đi.” Vân Du đẩy anh.
“Bà xã, muốn chơi thế nào đây?” Chu Tử Ninh bày vẻ mặt mong đợi, chàng trai bình thường có cả đống chủ kiến mà giờ cũng có thể vờ làm con thỏ nhỏ trước mặt cô.
Cô vén váy lên, dạng chân ngồi trên người anh.
“Ôi, thứ gì mà lạnh vậy?” Ngón tay Chu Tử Ninh tiến vào dưới váy cô gạt chất dịch sền sệt dính đầy trên âm môi rồi nắm lấy chuỗi ngọc trai.
Chu Tử Ninh lúc này mới sáng tỏ, hóa ra huyệt nhỏ dâm đãng bị thứ này làm cho cho mật dịch chảy đầy. Ngón tay anh đẩy hạt ngọc vào sâu trong u cốc.