Cúc Ú, em ngoan ngoãn ở yên đây nha. Chị đi một lát để mua đồ ăn ngon cho em.” Vân Du bước xuống xe.
Chu Tử Ninh mở mắt ra rồi nhắm lại. Uầy! Nằm trong lồng mèo chật hẹp này thật khó chịu.Nửa tiếng sau, cô gái kia mới mở cửa xe ra. Chu Tử Ninh há miệng thật to hít lấy hít để không khí trong lành ở bên ngoài. Thật sự là cậu suýt chút nữa đã bị ngạt thở rồi đấy!
Vân Du mở bịch nilon và khoe với cậu một đống túi thức ăn có màu sắc rực rỡ, cô hào hứng nói: “Chị mua rất nhiều thức ăn cho em đó!”
Chu Tử Ninh đờ người ra. Gì vậy? Cô gái này muốn cho cậu ăn thức ăn dành riêng cho mèo? Vì sao không phải là cá khô?
“Chị đã hỏi riêng bác sĩ, anh ấy nói rằng không thể cho em ăn cơm tối. Em xem này, chị đã gọi món thịt dê!” Cô lấy một bịch nilon khác ở đằng sau ra rồi nhấc hộp cơm từ bên trong lên. Nắp vừa mở thì mùi thịt thơm ngào ngạt đã nhẹ nhàng bay ra.
Cậu rất muốn ăn… Chân trước của Chu Tử Ninh liên tục cào cửa lồng. Vân Du gắp một miếng thịt dê lên. Miếng thịt lấp lánh ấy đã rơi xuống bụng ai đó ngay trước mắt cậu.
Thịt dê được chăn nuôi tự nhiên đậm đà hương vị. Chất thịt vừa tươi mềm lại trơn mượt, ăn vào rất ngon miệng.
“Em cũng đói?” Đôi mắt long lanh của Vân Du khẽ chớp chớp, cô tiện tay xé vỏ túi thức ăn mèo rồi nhét vài miếng thịt vào lồng sắt.
Chu Tử Ninh ghét bỏ ra mặt. Cậu đá miếng thịt khô quắt kia ra khỏi lồng sắt.
Cậu không muốn ăn thức ăn của mèo. Cậu muốn ăn thịt dê cơ…. Vân Du cau mày: “Không thích à?”
Cô lại xé vỏ một túi thức ăn mèo khác rồi nhét miếng thức ăn hình cá vào lồng sắt.
Thứ quái quỷ gì vậy! Tanh quá! Chu Tử Ninh dùng một chưởng đánh bay vật hình con cá kia.
“Ặc…” Vân Du bỏ cuộc. Muốn ăn thì ăn, không ăn thì thôi. Cô cần giải quyết bữa tối của mình trước.
Tám giờ tối, một mèo một người mới về đến nhà.
Vân Du thay áo thun rộng rãi ở nhà, nhũ hoa xinh xắn trên ngực lộ ra. Bên dưới cô chỉ mặc một chiếc quần lót màu trắng nhạt. Chu Tử Ninh ngồi xổm dưới chân cô, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào khe ngực sâu hoắm kia, sau đó tưởng tượng ra cảnh vải mỏng che lên sẽ rất kiều diễm.
“Đến giờ đi tắm rồi. Đây là bàn chải chị mua cho em.” Đó chính là kết quả mà Vân Du đã chọn lựa một lúc khi đi siêu thị.
Thấy cô lôi ra một cây bàn chải Colgate, Chu Tử Ninh rất muốn bùng nổ. Chị gái à, chị có phân biệt được sự khác nhau giữa bàn chải kỳ cọ tắm rửa với bàn chải đánh răng không?
Phát hiện ra Chu Tử Ninh có ý định chuồn, Vân Du lập tức tóm chặt đuôi câu lại.
Chu Tử Ninh quay đầu nhìn cô và thử nhe răng. Cô không biết nắm đuôi mèo là động thủ trên đầu thái tuế à?
Vân Du không quan tâm nhiều đến vậy, cô kẹp cậu vào nách rồi tiến về phía nhà tắm.
Đường đường là hot boy của trường Nhất Trung, đồng thời là đội trưởng đội bóng rổ mà lại bị một người phụ nữ kẹp ở nách. Đúng là sỉ nhục mà! “Sữa tắm vị chanh này có mùi dễ chịu lắm đó.” Tay Vân Du chậm rãi chà sát khắp cơ thể mập mạp của cậu.
Chu Tử Ninh nằm nhoài trên ghế cao, hai mắt nhắm nghiền thư giãn. “Toàn thân đều phải xoa hết.” Vân Du nhào nặn bụng bia của cậu.
Ngứa quá ha ha ha ha. “Meo meo meo meo meow ~”
Vân Du xoay người cậu lại, dùng bốn ngón tay giữ chặt cậu rồi lấy hai ngón cái rảnh rang xoa xoa ti mèo.
Á…. “Meow —” Tiếng kêu này được ai đó kéo dài.
Cậu có thể cảm nhận được gậy th*t của mình đang ngẩng lên.
Vân Du bất ngờ tách hai chân sau của cậu ra, sau đó dí sát mặt vào.
Này! Cô lại gần chỗ đó để nhìn gì vậy? Cô là con gái mà không biết xấu hổ à? Chân sau bất mãn đạp lên lòng bàn tay của cô, đạp đến mức khiến cô hơi ngứa ngáy.
“Đừng nghịch, Cúc Ú.” Cô cười cong mắt.
Cô quay đầu lấy bàn chải đánh răng ở trên kệ xuống, yên lặng bóp sữa tắm ra.
Chu Tử Ninh có dự cảm không tốt.
Cô cười mờ ám, tiếp đó liền cầm chiếc bàn chải đầy gai nhọn và chà lên.