Bạn Trai Tôi Là Mèo – Nam Nguyệt Tích

Chương 45: Về nhà (H)



Chuyện kết hôn được thuận lợi quyết định, nghỉ hè sang năm Vân Du sẽ cùng Chu Tử Ninh về Mĩ làm thủ tục kết hôn trước, sau đó tổ chức một hôn lễ nhỏ trong phạm vi gia đình, còn hôn lễ chính thức Chu Tử Ninh nói anh đã có chủ ý nên muốn tạm thời giữ bí mật.

Sau khi bàn bạc xong, Chu Tư Ninh và Vân Du về thành phố bên cạnh. Dù sao Chu Tử Ninh cũng vẫn phải đi học nên không thể xin nghỉ quá lâu, còn Chu Diệu và Triệu Mĩ Linh bị Vân Tiêu ép ở lại.

Vân Du về nhà trọ đón Cúc Ú và Hamster đi trước. Về đến nơi thì gặp đội sửa chữa nhà hàng xóm, không những cửa đối diện đang gõ gõ đập đập mà ngay cả tầng trên cũng ầm ĩ náo động.

“Ồn ào quá.” Vân Du bịt tai nói với Chu Tử Ninh, đến cả tiếng mình cô cũng không nghe rõ.

“Khoảng thời gian này ở bên chỗ anh đi, dù sao cũng sắp kết hôn rồi nên phải ở chung chứ.” Chu Tử Ninh đón lấy Cúc Ú trong một tâm trạng kì dị như thể tay phải tự cầm tay trái mình vậy.

“Ừm!” Vân Du ôm chiếc lồng Hamster đi theo anh về biệt thự ở ngoại thành.

Trờ về rồi mới phát hiện mình đã rơi vào tay giặc.

Chu Tử Ninh đưa cho vú Lưu một chiếc điện thoại, từ nay chỉ khi đến giờ cơm thì vú Lưu mới đóng cơm hộp rồi đặt vào hòm thư ngoài cổng. Còn Chu Tửu Ninh đè Vân Du làm từ sàn nhà lên sô pha, từ phòng bếp vào nhà tắm.

Vân Du bị đặt trên bàn ăn làm nửa tiếng, bộ ngực liên tục bị ép xuống bàn đá cẩm thạch lạnh buốt, cô nhón hai chân, những ngón chân trắng nõn giẫm trên sàn nhà.

Gậy th*t hồng nhạt sau lưng nhanh chóng cắm rút, mật dịch đậm đặc từ nơi kết hợp của hai người chảy xuống.

Bàn tay nóng bỏng của anh áp vào tấm lưng lạnh của cô, tay kia nắm chặt cổ tay mảnh dẻ kéo tay cô ra sau thắt lưng.

“Cô bé ngày nào cũng kêu đói, đúng là con mèo tham ăn.” Thân dưới tráng kiện liên tục thúc vào mông mềm tạo ra những âm thanh đều đều theo quy luật làm mê hoặc người khác.

Cổ họng Vân Du đã khản đặc nhưng vẫn không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ lẳng lơ gợi tình, lúc chạm vào nơi mẫn cảm, tiếng rên của cô đột nhiên cất cao như giọng hát tinh tế dâng trào của người con gái trong cung điện vàng son thủ đô Viên.

Chu Tử Ninh rút gậy th*t ẩm ướt đặt vào nơi giữa hai chân cô. Anh cầm một chiếc túi được buộc kín trên bàn tháo dây rồi lấy ra một chuỗi ngọc băng được đặt làm riêng. Chiếc túi được lấy từ ngăn đá tủ lạnh nên những hạt ngọc vẫn còn lạnh buốt.

Chu Tử Ninh cầm hạt ngọc nhét vào hoa huy*t nóng bỏng, việc sau đó trở nên càng dễ dàng, hai tay anh tách thịt mềm nhét cả chuỗi ngọc vào.

“Ôi…” Cảm giác lạnh buốt khiến Vân Du suýt nữa rơi nước mắt, hoa huy*t chặt hẹp muốn nuốt gậy th*t của anh đã rất khó khăn rồi, huống chi còn phải ngậm cả chuỗi ngọc. Toàn bộ hoa huy*t bị căng cứng gần như biến dạng, mép thịt mềm trở nên trong suốt.

Cảm giác lạnh lẽo thấu xương xâm nhập vào quy đ*u, gậy th*t được cánh hoa ấm áp bao quanh. Cả người anh như rơi vào núi băng biển lửa, từ trong ra ngoài như bị phanh phui trăm mảnh.

“Du Du.” Lúc sóng tình dâng trào, anh không ngừng nỉ non tên cô, đặt tay cô lên lồng ngực trần của mình. Bàn tay nóng rực của anh nắm lấy một bầu vú trắng nõn, ngón tay thô ráp vân vê hạt anh đào đỏ hồng.

Phần eo anh lien tục thúc về phía trước, trên phần lông nâu mềm mại dính đầy mật hoa trắng sữa của cô gái.

Anh ôm cô thật chặt như sợ buông tay thì cô sẽ chạy đi ngay lập tức, cắm rút cũng vô cùng mãnh liệt, lần nào cũng cắm vào tận gốc rồi lại rút ra toàn bộ. Vân Du bị làm không nói nên lời, đầu yếu ớt dựa vào ngực anh không ngừng thở hổn hển.

Anh lại bắn vào nhụy hoa đang ngậm ngọc, tinh d*ch xối xuyên qua châu ngọc êm dịu rồi vào thẳng tử cung.

Tim anh đập dồn dập như trống dồn. Anh ôm cô nằm trên ghê sa lon. Gậy th*t vẫn cắm trong hoa huy*t tràn đầy tinh d*ch, đôi môi mềm quấn quýt lấy môi cô.