Cô vốn nghĩ rằng về nhà sẽ được nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ Chu Tử Ninh đã tính toán từ lâu. Lần này cô thật sự không xuống nổi giường, cũng may vẫn chưa khai giảng nên cô không cần đến trường. Thế là ban ngày cô ngủ, ban đêm lại xxx. Cô không tránh khỏi than thở sự khác nhau giữa người và người, cô cảm thấy mỗi ngày mây mưa mấy tiếng đã mệt chết rồi mà Chu Tử Ninh chẳng những có thể đi học, làm xong bài tập lại còn đủ tinh lực dồi dào làm cô mấy giờ không cần nghỉ ngơi.
Cuộc sống như vậy cũng không sao, có điều đã qua mấy tháng mà cô vẫn chưa có kinh nguyệt… Lúc thấy hai vạch đỏ trên que thử thai, cô chỉ hận không thể cào chết Chu Tử Ninh.
“Làm sao bây giờ, em vẫn chưa tốt nghiệp chưa kết hôn, chồng vẫn còn vị thành niên mà lại có thể mang thai!” Vân Du lòng đầy ngổn ngang ngồi trên bồn cầu oán trách. Chu Tử Ninh thì sướng phát điên, anh ngồi xổm xuống ôm eo Vân Du, liên tục cọ cọ mái tóc mềm vào người cô: “Du Du, em đúng là cục cưng của anh.”
“Cút! Còn lâu em mới là cục cưng của anh, để anh không mang bao làm em tức chết mất.” Cô không ngừng đẩy anh ra. Cô thấy mình vẫn chưa chuẩn bị tốt, mình còn nhỏ, anh lại càng nhỏ, hoàn toàn không nên cân nhắc đến vấn đề này.
“Du Du, em yên tâm, anh sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất , em không cần sợ chuyện sinh con.” Chu Tử Ninh ôm cô không chịu buông tay.
“Em không muốn… em không muốn có con, em không muốn chưa lập gia đình mà đã làm mẹ!”
Chu Tử Ninh nhíu mày: “Sao lại là chưa lập gia đình? Chúng ta sắp kết hôn rồi mà, em muốn đổi ý à?”
“Đến lúc sinh con vẫn chưa kết hôn, đó chẳng phải chưa lập gia đình đã làm mẹ thì là gì?” Có lẽ vì đang có đứa trẻ trong bụng nên cô vô cùng cứng miệng.
Chu Tử Ninh ngẩng đầu nhìn cô: “Không phải anh không muốn kết hôn với em mà vì vẫn chưa đủ tuổi, chỉ cần vừa đủ tuổi anh sẽ lập tức cưới em, được không?”
“Cũng chỉ đành vậy…” Vân Du không cam lòng nói.
“Em xem, lại sắp khóc rồi, đúng là đồ mít ướt.” Chu Tử Ninh dịu dàng dỗ cô, “Anh vẫn luôn chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta, em đã mang thai rồi, vậy năm nay chúng ta tổ chức luôn, không để em làm mẹ trước khi cưới đâu.”
Vân Du nghẹn ngào trả lời trong nước mắt: “Thật sự tổ chức hôn lễ?” “Ông xã lừa em bao giờ?” Anh mắt anh lấp lánh như ánh sao đêm. “Ờm…” Cô cắn môi dưới, tuy trong lòng không khó chịu nữa nhưng vẫn cảm thấy tủi thân.
“Du Du, anh vui quá!” Chu Tử Ninh ngửi mùi hương thanh ngọt trên người cô: “Cảm ơn em đã đồng ý sinh con cho anh.”