Bàn Về Di Chứng Của Giả Chết

Chương 16



Trên thực tế điều Lục Tiêu lo quả không sai. Vài canh giờ sau, thi thể Nguyễn Thấm không cánh mà bay, còn Vệ Vũ, người duy nhất bị nghi ngờ thì để lại một bức di thư sau đó cũng tự tẫn theo.

Mạnh Phồn sau khi tỉnh dậy giận tím người, đối với lời giải thích của Cảnh Nhất Phi nửa điểm cũng không tin, thậm chí còn tức giận vì Nhạc Tiếu liên thủ cùng người Thái Sơ phái đánh ngất mình. Mạnh Phồn cho rằng Thái Sơ phái giấu thi thể của sư muội, còn hung thủ thì sợ tội tự sát.

"Do Mạnh Phồn ta tin lầm người, các ngươi nếu đứng về phía Thái Sơ phái thì từ nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, Nhạc Tiếu ngươi cũng không phải huynh đệ ta." Ngay ở tiền sảnh trên lầu của khách điếm, Mạnh Phồn cầm kiếm chém đứt vạt áo mình, sau đó dẫn đệ tử Thiên Tiêu phái đi ra ngoài.

"Ôi -- "

Mạnh Phồn đi rồi Nhạc Tiếu tự trách mình, y quy cho bản thân không quyết đoán, bỏ lỡ thời cơ tìm ra chân tướng tốt nhất, càng làm Nhạc Tiếu đứng ngồi không yên chính là hai môn phái này trở mặt thành thù. Đây chính là gió lớn trước bão táp.

Ngay cả Tông Niệm cũng cảm nhận được chuyện này chỉ là mới bắt đầu.

Hắn và Lục Tiêu hai ngày nay đi trên phố, thường thấy các môn phái xảy ra tranh chấp, hoặc là xích mích giữa các đệ tử trong tông môn. Có lúc chỉ đấu võ mồm, có lúc thì đánh nhau một mất một còn.

"Xem ra có người đang muốn khơi lên mâu thuẫn giữa các phái. Không chỉ có Thiên Tiêu và Thái Sơ, hiện tại sợ là giữa các môn phái khác cũng phát sinh mâu thuẫn lớn nhỏ."

Tông Niệm ngồi một bên, nhìn mấy người trước mặt nói về những chuyện xảy ra gần đây. Những xích mích lớn nhỏ kia giống như hạt giống bị chôn xuống đất, đang nhanh chóng rút dinh dưỡng nảy mầm, một khi kết trái, sợ là không chỉ các môn phái, toàn giang hồ có khả năng cũng không thể yên ổn.

"Chuyện này ta nên làm thế nào mới tốt?" Nhạc Tiếu sớm nhận thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhưng phát hiện mình cái gì cũng không làm được, điều này khiến Nhạc Tiếu thấy bản thân vô cùng thất bại.

Mạnh Phồn đi rồi, nhưng Cảnh Nhất Phi vẫn ở, hắn làm người có trách nhiệm, mấy ngày qua thường cùng Nhạc Tiếu đàm luận sự tình.

"Nếu có người chủ trì đại cục, sẽ không hỗn loạn như bây giờ." Cảnh Nhất Phi nhẹ than thở.

Những năm này, các môn phái luôn làm theo ý mình, mỗi lần phát sinh đại sự sẽ không có ai đứng ra giải quyết.

"Giống như trăm năm trước, mọi người tự đề cử ra một minh chủ võ lâm thì tốt rồi." Cảnh Nhất Phi lại tiếp tục than thở.

"Minh chủ võ lâm?" Nhạc Tiếu cau mày. Y không phải chưa từng nghe qua giai đoạn lịch sử này, nhưng hiện tại nhắc đến không khỏi có chút mơ giữa ban ngày. Muốn đề ra một minh chủ võ lâm, người đó không chỉ có võ nghệ cao cường, phẩm đức cũng phải làm người khác kính nhường, nhưng võ lâm bây giờ hỗn loạn như thế, làm sao có người như vậy tồn tại?

Muốn tìm người giải quyết hỗn loạn, rồi lại vì hỗn loạn cỡ này mà không tìm được người. Thật là một vòng luẩn quẩn.

"Nhạc huynh chớ lưu ý, chỉ là thuận miệng nói thôi." Cảnh Nhất Phi nhìn người tỏ ra xoắn xuýt vội trấn an nói. Chính mình cũng biết chuyện này không có khả năng, không đem chuyện để trong lòng.

Hai người tiếp thảo luận một chút, lại đồng thời ngừng nói, Nhạc Tiếu quay đầu nhìn Tông Niệm và Lục Tiêu ngồi kế bên.

Tông Niệm đột nhiên bị sư huynh nhìn liền sợ hết hồn, đang muốn nói chuyện, thì phát hiện sư huynh là đang nhìn Lục Tiêu.

Vốn Tông Niệm nói rất ít, vẫn luôn ngồi bên cạnh lẳng lặng nghe. Nhưng thỉnh thoảng cũng chen vào hai ba câu, chỉ có Lục Tiêu nguyên ngày hôm nay không nói gì, chỉ nhất quyết chen trên người Tông Niệm, giống như mất hồn.

Hắn đang nghĩ có nên nhắc nhở Lục Tiêu một tiếng không thì nghe Nhạc Tiếu hỏi:

"Lục công tử có cao kiến gì không?"

"Ừ?" Lục Tiêu hồi thần, thấy Nhạc Tiếu chờ mong nhìn mình, lập tức hiểu ra ý đồ của người trước mặt, bực bội nói: "Việc giang hồ, bổn công tử không thể biết nhiều hơn Nhạc sư huynh và Cảnh đại hiệp."

Bởi vì có chuyện, vốn tính tình y không tốt lắm, lúc này không khỏi khách khí nói quá lên.

Nhạc Tiếu cũng không nản, mấy ngày qua hình tượng Lục Tiêu trong lòng đã biến thành một thế gia công tử thông thiên tường địa, nhưng mà tính khí không ổn lắm. Nhạc Tiếu hỏi lại lần nữa.

Lục Tiếu không kiên nhẫn, "Nhạc sư huynh để tâm việc giang hồ, nhưng người khác cũng không cảm kích lòng tốt của huynh." Y chính là nhắc đến việc của Mạnh Phồn, Nhạc Tiếu rõ ràng.

"Là Nhạc mỗ tự đại, thế nhưng -- "

"Biết cũng không muộn."

Lời Nhạc Tiếu chưa nói xong đã bị Lục Tiêu cắt đứt.

Người này hôm nay tính tình quá tệ. Này cùng dĩ vãng không tương đồng, có thể nói tâm tình y bây giờ như cây pháo, nổ bất cứ lúc nào. Hôm qua rõ ràng còn tốt.... Tông Niệm cảm thấy kỳ quái. Nhất định đã xảy ra chuyện rồi.

Mắt thấy bầu không khí trở nên hơi lúng túng, Tông Niệm liền vội vàng đứng lên, đầu tiên là hướng Nhạc sư huynh xin lỗi, tiếp là kéo Lục Tiêu về phòng.

Hắn còn chưa phát hiện lòng mình đã bắt đầu hướng về Lục Tiêu.

Lúc không gian chỉ còn hai người, Lục Tiêu không tiếp tục che dấu tâm tình rầu rĩ không vui, lập tức nhào đến, ôm Tông Niệm ngập vào lòng.

Đầu đặt nơi hõm vai, cử chỉ nôn nóng loạn xạ sượt qua má, tóc cọ vào nhau. Cổ Tông Niệm không bị che đậy, bị cọ ngứa đến lùi về phía sau một chút, nhưng bất luận hắn có lùi ra bao nhiêu, Lục Tiêu vẫn cứ dán sát lại, như là không muốn giữa bọn họ lọt ra một kẽ hở nào.

Y bình thường đúng là dính người, nhưng ngày hôm nay đặc biệt, không hề che giấu. Tông Niệm cảm thấy có chút buồn cười, không biết rốt cuộc y làm sao, cũng đưa tay ra ôm lấy y. Thân thể gầy nhưng có cảm giác săn chắc, hơn nữa còn rất ấm, ôm lên không có cảm giác kỳ lạ nào.

"Huynh hôm nay bị sao vậy?" Tông Niệm nhẹ giọng hỏi.

Lục Tiêu không trả lời ngay, mà là ôm hắn càng chặt hơn chút.

"Rốt cuộc làm sao?" Tông Niệm vô cùng buồn bực, nhưng hỏi vài tiếng, Lục Tiêu vẫn không nói câu nào, làm hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Tuy là lúc trước Lục Tiêu trước mặt mình là một dáng vẻ tràn ngập tự tin, bây giờ vì tâm tình nhìn y có hơi yếu đuối, giống như buổi tối lần đầu tiên hai người gặp nhau sau khi Tông Niệm "chết" trở về.

"..." Tông Niệm không biết dỗ người, trong đầu đang tìm từ thích hợp để an ủi, "Ta ôm huynh tiếp vậy."

Trong lòng ngực, cái đầu kia bỗng nhiên yên tĩnh lại.

Tông Niệm cho là y thấy mình không đủ thành ý, khô khốc bỏ thêm một câu.

"Nếu huynh muốn nghe, ta cũng có thể thổi sáo cho huynh.... Nhưng mà không được phép cười ta!" Hắn đã mấy năm không chạm đến sáo rồi, bây giờ thổi không biết nó có kêu không. Chỉ có lúc nhỏ Lục Tiêu thường cầm cái này đến trêu mình, chắc là thấy mình tức giận rất thú vị.

Nhớ lúc trước mình bị lưu lạc, bắt buộc phải giả trang, khuôn mặt bị bôi xấu muốn chết. Trong lòng nghĩ đến chuyện này lại hốt hoảng, gò má cũng đỏ lên.

Mà cái người kia xưa nay vốn ồn ào lại yên tĩnh đến lạ, chờ nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời, Tông Niệm còn tưởng mấy lời bản thân nói vừa nãy chỉ là mình nói thầm trong lòng, trên thực tế vẫn chưa nói ra miệng.

Tông Niệm hắng giọng một cái, ý muốn lặp lại lần nữa, bỗng nhiên bị một lực mạnh đột kích, còn chưa kịp phản ứng lại, đã phát hiện mình bị đẩy tới trên giường.

"... Kỷ Chi -- " Lục Tiêu ở trên thân hắn, đôi mắt đen như mực chăm chú dõi theo, trong đó cất chứa một loại chấp niệm khiến thế nhân kinh hãi. Y lầm bầm tên Tông Niệm, lại đột nhiên hạ thân xuống, lấp kín môi người phía dưới.

Đầu lưỡi ấm nóng không chần chừ tiến vào, hôn Tông Niệm ngất ngất ngây ngây. Nụ hôn lần này hung hăng chiếm đóng giống như chủ nhân của nó, hoàn toàn không cho Tông Niệm dừng lại để thở. Phô ra hết dục niệm trần truồng của Lục Tiêu.

Trước đó bọn họ còn chưa từng kịch liệt như vậy, Tông Niệm không thể không dùng đến nội lực mới có thể đẩy Lục Tiêu ra.

"Huynh tự nhiên bị gì vậy?" Tông Niệm thở hổn hển, trừng mắt nhìn Lục Tiêu, người kia quả nhiên không có gì bất ngờ, dù bị đẩy ra, sung sướng ở giữa đôi mày và cặp mắt vẫn nói lên y đang cực kỳ thõa mãn. Tông Niệm nghĩ xem ra mình nói mấy câu an ủi kia còn không bằng một cái hôn...

".... Đều do Kỷ Chi quá mức đáng yêu, làm ta không nhịn được." Tuy rằng bị đẩy ra, Lục Tiêu vẫn mặt dày dính tới, nằm nhoài trên người Tông Niệm. Y dù gì cũng là thân nam tử, trọng lượng cơ thể ép Tông Niệm khó thở chịu không nổi, nhưng y chỉ thỏa mãn cười, không có ý định dời qua chỗ khác.

"Nặng." Tông Niệm muốn đẩy người xuống, nhưng nghĩ đến tính tình vừa nãy của Lục Tiêu, suy nghĩ một chút, thôi thì cứ mặc y đi.

Lục Tiêu chưa bao giờ gạt hắn, chỉ là nhiều lúc phải cho y hưởng một ít điều tốt thì mới có được đáp án mình cần.

Đúng như dự đoán, tâm tình Lục Tiêu vừa tốt một chút đã nói cho Tông Niệm biết y có việc phải về Vô Vọng lâu.

"Chuyện này có gì không vui?" Tông Niệm trợn to hai mắt, hắn còn tưởng có chuyện nghiêm trọng hơn.

"Tất nhiên không vui! Rời Kỷ Chi một khắc cũng làm lòng ta đau xót không thôi." Lục Tiêu vô cùng oan ức.

"..."

Vậy à.

Nhìn Tông Niệm không nói gì, Lục Tiêu ghé vào bên tai hắn thổi nhẹ một hơi, "Nếu như có thể, ta muốn quấn Kỷ Chi vào giường ta..."

"Đừng nói nữa! " Lỗ tai Tông Niệm đỏ như cà chua chín, không biết do bị thổi khí hay là vì xấu hổ.

"Huynh lần này đi bao giờ thì về? Có thể kịp ngày bắt đầu đại hội không?"

Nháo một hồi cũng nên bàn chuyện đứng đắn đi thôi. Tốt xấu gì Lục Tiêu cũng là chủ một lâu, dù không có thực quyền.... Cũng có mấy sự vụ cần y đích thân đi làm. Tông Niệm cảm thấy mình quả là một tri kỉ thông tình đạt lý.

"Không biết." Nhắc đến chuyện này Lục Tiêu có hơi buồn bực, "Ta vốn không muốn quay về, nhưng trong thư nói đã thu được tin tức của Xích Tinh Vũ Luyện, ta không đi không được."

"Thật à?" Tông Niệm lập tức trở nên nghiêm túc, "Vậy còn không mau quay về đi thôi?"

Lục Tiêu biết tin tức này rất trọng yếu đối với Tông Niệm, bởi vậy mới quyết định trở lại. Nhưng mà người này thật vất vả mới tìm về được, trong lòng Lục Tiêu như có một đàn kiến bò qua bò lại vừa đau vừa ngứa.

"Không cần đuổi ta đi... " Y thấp giọng trưng ra dáng dấp oan ức cực lớn, tuy lấy được vài câu an ủi mềm mỏng của Tông Niệm, nhưng vẫn cứ không đủ, lại đè Tông Niệm ra hôn mấy cái, không muốn rời đi chút nào.

Trước khi đi, Lục Tiêu nghiêm túc dặn dò:

"Mỗi ngày ta sẽ truyền tin cho Kỷ Chi, có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng phải nói cho ta biết."

Ôi, thật muốn đóng gói Kỷ Chi mang đi mà!

- -Góc nhỏ--

Tác giả: Đến lúc tách uyên ương rồi!

Lục Tiêu: Tại sao phải cho ta đi? Tác giả muốn chết phải không? ╰_╯