Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 272: Kinh biến



Edit: minhhy299

Mục lão gia nhìn anh: "Con thích cô ấy?"

Mục Thiên Dương dừng lại một lát, nặng nề gật đầu: "Dạ. ~ "

Mục lão gia không nói, Thiên Dương và Uyển Tình...... Ông không có cách nào nhận loại xếp đặt này nha! Đây là nguyệt lão nào sắp xếp?! Nhưng mà không kết hôn lại rất có lỗi với Uyển Tình! Mục lão gia suy nghĩ thật lâu, buồn bực: Tính tình Thiên Thành kia còn có thể xứng với Uyển Tình, Thiên Dương quá dày dặn kinh nghiệm rồi, căn bản không hợp nổi! Uyển Tình còn trẻ như vậy……

Rối rắm như vậy, ông lại đột nhiên nhớ tới: Thiên Thành và Thiên Dương...... Là sống hơn một năm...... Ách, kỳ thật cũng không phải không hợp như vậy, cái sắp xếp này vẫn có thể nhận......

Ở trong lòng Mục lão gia, Uyển Tình là một cô gái nhỏ tốt đến không thể tốt hơn, mà một cô gái nhỏ như vậy, không cần nghĩ cũng thuần khiết. Nhưng hiện tại, cô đột nhiên cùng cháu trai mình có một chân —— Mục lão gia lập tức không tiếp thụ được, nhưng ông cũng sẽ không nhìn không vừa mắt với Uyển Tình như vậy, dù sao Mục Thiên Dương giải thích rõ ràng nguyên nhân, hơn nữa bộ dạng cô giống Tiểu Hương như vậy......

Mục lão gia thở dài, nói: "Đứa nhỏ Uyển Tình này sao, tự bản thân ta rất là thích. Mà quyết định của con, ta luôn luôn không phản đối, cũng phản đối không được. Nếu con thật muốn kết hôn với cô ấy, về sau là đối xử tốt với cô ấy...... Cô ấy mệnh khổ, trong này còn có con làm hại, chỉ sợ cô ấy cũng không dễ dàng đáp ứng con như vậy......"

Điểm này có chút chọc vào bên trong chỗ đau của Mục Thiên Dương. Anh giật giật miệng, không lên tiếng. Dù sao anh đã nghĩ kỹ, nếu cô không đáp ứng, anh tựa như lúc ban đầu, lại bức cô một lần! Chờ khi kết hôn, anh sẽ không bức cô. ~ cô đã thành người của anh, anh có thể có cả đời để yêu thương cô, trả lại từng sai lầm……

Anh thầm muốn danh chính ngôn thuận tốt với cô, đứng ở bên người cô. Cưng chiều vợ của mình là đạo lý chính đáng, chỉ cần tên của cô trên bản hộ khẩu của anh, anh tùy cô sắp đặt!...... Hừm!

Mục lão gia đứng lên: "Con đưa ta đi ra ngoài, ta hôm nay sẽ không gặp Uyển Tình, phỏng chừng cô ấy cũng không dễ chịu...... Chờ cô ấy có kỳ nghỉ, con mang cô ấy đến nhà."

"Dạ." Mục Thiên Dương đáp ứng, "Ông hiện tại đi đâu?"

"Ta quen biết hai bạn chơi cờ ở bên cạnh, đi tìm bọn họ họp mặt."

Mục Thiên Dương nhìn phòng, nghĩ rằng có Thiên Tuyết ở đó, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may, liền tự mình đưa ông đi qua.

Trên đường, Mục lão gia nói: "Chuyện kết hôn, chậm rãi đi. Uyển Tình còn đang đọc sách, ảnh hưởng không tốt. Con muốn nhận định cô ấy, cũng không cần nóng lòng nhất thời. Chờ cô ấy tốt nghiệp, qua hai ba năm lại làm, miễn cho người ta đoán."

Mục Thiên Dương nói: "Hôn lễ qua vài năm lại làm, sang năm trước đăng ký giấy."

Mục lão gia nghẹn một chút: "Con còn chờ không kịp?!"

Mục Thiên Dương nói: "Vậy đi, con đăng ký không nói cho ông, mà nói không đăng ký."

"Con dám!"

Mục Thiên Dương chua sót nở nụ cười, nghĩ đến Uyển Tình, trong lòng thực trầm trọng, cũng không còn tâm tình đấu võ mồm.

-

Thải Nghiên đi ra sân bay, đột nhiên một đám người hướng lại đây, vây kín cô không kẽ hở, ngay cả nữ nhân một đường giám thị cô đều bị chen chúc không thấy bóng dáng.

Cô bị chen chúc có thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vừa định phát hỏa, chợt nghe mọi người bảy miệng tám lời hỏi: "Đinh tiểu thư, tấm ảnh trên mạng có phải thật hay không?"

"Người cùng cô một chỗ là ai?"

"Mục tiên sinh từ hôn, có phải bởi vì biết chuyện cô và người khác chụp những tấm ảnh này hay không?"

"Cô chụp tấm ảnh như vậy, còn muốn gả cho Mục Thiên Dương, cô cảm thấy cô xứng sao?"

"Đinh tiểu thư kế tiếp làm sao bây giờ?"

……

Câu hỏi một câu một câu tiến vào trong đầu cô, một câu bén nhọn hơn một câu, nhưng cô hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Đầu óc cô rung động ông ông, lại vẫn là có hai chữ bay vào đầu cô —— tấm ảnh.

Tấm ảnh gì?

Vừa nghĩ đến tấm ảnh, đáy lòng cô liền lạnh toát, kinh hoàn mãnh liệt hỏi: "Tấm ảnh gì?!"

"Ảnh lỏa thể của cô!" Có người nói, "Cô chụp tấm ảnh này trước khi quen biết Mục Thiên Dương, hay là sau khi kết giao?"

"Trên ảnh chụp không chỉ một người nam nhân, Đinh tiểu thư đối với loại hành vi hoang đường này có cái gì muốn giải thích không?!"

Thải Nghiên ngốc sửng sốt vài giây, lên tiếng thét chói tai: "A ——"

Cô đẩy mọi người ra, chạy trốn như nổi điên.

Phóng viên theo đuổi không bỏ, cô giống ruồi bọ không đầu như đụng loạn, đoạt tắc xi người khác vừa mới đợi được, bối rối báo địa chỉ trong nhà.

Lái xe quay đầu: "Cô gái, cô......"

"Lái xe lái xe!" Thải Nghiên giậm chân, sụp đổ thét chói tai.

Lái xe bỗng nhiên trừng lớn mắt, thấy đằng sau một đám người đuổi theo, giẫm chân ga liền chạy ra ngoài.

Thải Nghiên ngồi phịch trên ghế như bùn nhão, khóc không ngừng. Cô cơ hồ đã đoán được đã xảy ra chuyện gì, hy vọng mình có thể lập tức chết đi biết bao.

Ô tô đến cửa khu biệt thự Đinh gia, lại thấy một đoàn phóng viên, cô thở hốc vì kinh ngạc, không dám xuống xe. Nhưng phóng viên đã vây lại đây, vỗ cửa kính xe gào thét ở bên ngoài.

Lái xe vô cùng sợ hãi, nói với Thải Nghiên: "Tôi không thu tiền cô, cô nhanh đi xuống đi!"

Người bên ngoài mở cửa xe ra, chụp Thải Nghiên không ngừng, các loại âm thanh giống thủy triều kiểu vọt tới. Thải Nghiên ngồi dại ra, một lát sau lao ra, cầm bao da vung vẫy giống như điên rồi, một đường trốn vào cửa chính khu nhỏ.

Về nhà, nhìn thấy Đinh Chí Cương và Tiết Lệ Na, cô hư thoát quỳ rạp xuống đất, hô to: "Ba! Mẹ ——"

Đinh Chí Cương và Tiết Lệ Na ngẩng đầu, yên lặng nhìn cô, vẫn không nhúc nhích.

Tóc Đinh Chí Cương rối loạn, âu phục bị rách, trên mặt còn có vết thương. Sau khi ảnh bị sáng tỏ, phóng viên tìm đến công ty, ông một đường trốn trở về, cho nên thành bộ dáng chật vật này.

Ở tivi còn đang phát tin tức, Thải Nghiên nghe được âm thanh của mình, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy tấm ảnh hiện lên hình mình nằm trên gạch men, trên tấm ảnh có ít thân thể còn có thuộc về nam nhân, một, hai cái......

Da thịt trắng bóng, giống như đót nóng thần kinh của cô, cô đã không có cách nào khác tự hỏi, nổi điên vừa nhìn vừa nói vừa rống.

Đột nhiên, Đinh Chí Cương đi lại đây, bỗng nhiên tát một bạt tai.

Cô sợ run một chút, dừng lại, dại ra nhìn ông.

"Mày...... Mày con khốn này!" Đinh Chí Cương hét lớn một tiếng.

Thải Nghiên nhìn ông, bỗng nhiên điên điên khùng khùng nở nụ cười: "Tôi là con khốn? Ha ha ha...... Tôi chính là con khốn...... Ha ha ha ha......"

"Đó không phải thật!" Tiết Lệ Na đi lại đây, kích động lay lay cô, "Con nói cho mẹ, đó là giả! Con bị người hại! Con bị người ta hại, có phải hay không?!"

"Đúng, có người hại con." Thải Nghiên nhìn cô, khóc lên, "Mục Thiên Dương...... Nhất định là Mục Thiên Dương! Nhất định là anh ta! Anh ta vẫn đang hại con! Anh ta đang hại con! Anh ta thích Uyển Tình...... Anh ta và Uyển Tình cùng một chỗ, con nhìn thấy! Uyển Tình mới là con khốn! Đúng, Uyển Tình mới là...... Cô bị Mục Thiên Dương bao dưỡng, mẹ, chúng ta phải nói cho phóng viên, cô ta bị Mục Thiên Dương bao dưỡng! Chính là như vậy...... Nói như vậy, bọn họ phải đi phỏng vấn Uyển Tìn, sẽ không quản con...... Tin tức mà, chính là dùng chuyện này đi hòa tan một chuyện khác, con biết......"