Thiên Tuyết: “Sau đó mình nói với anh ấy... mình không biết... Khà khà... chắc chắn là anh ấy mua rất nhiều về...”
Uyển Tình ngây người lại một giây, liền cúp điện thoại rất nhanh. Mục Thiên Dương đi mua cái này cái nọ đã rất không khoa học, chắc chắn không thể mang một bọc về được, nếu không sẽ bị sét đánh!
Cô không chút nghĩ ngợi liền bấm điện thoại gọi cho Mục Thiên Dương.
“Ừ!” Giong nói của Mục Thiên Dương không tốt lắm, không biết đã gặp phải việc gì.
Uyển Tình không nhận ra, bởi vì bị sét đánh có vẻ nghiêm trọng, nói liên hồi: “Em không bị nhiều, anh mua một gói nhỏ là được rồi!” Thật ra cô không cần nhãn hiệu kia, thế nhưng nó có loại nhỏ, anh cất trong túi là có thể mang về rồi.
Mục Thiên Dương dừng lại ba giây, vô tình cúp điện thoại.
Uyển Tình chỉ có thể bất đắc dĩ cúp điện thoại, sau đó vùi đầu vào trong chăn, hận không thể tìm đường chết cho mình.
Mục Thiên Dương trở về rất nhanh, mở chăn ra ném cho cô một túi lớn: “Lấy đi!”
Uyển Tình vừa mở ra đã thấy, là nó. Xấu hổ ngẩng đầu, muốn nói cảm ơn một tiếng, lại thấy bóng lưng của anh rời đi. Cô lờ mờ cảm thấy được, cả người anh tản ra một loại sát khí... Ách, là cô không tốt, cô nên sám hối!
Uyển Tình thay quần áo đi xuống lầu, Mục Thiên Dương như sát thần dọa người ngồi trong phòng khách, thấy cô đến, mặt không chút thay đổi đứng dậy: “Trước ăn gì đó đi, sau đó đưa em về nhà”
Uyển Tình gật đầu, gì cũng không dám nói. Vốn thầm nghĩ cảm ơn, thế nhưng xem dáng vẻ này, cô vẫn nên lễ phép một chút, nếu không thì anh xoay người có thể bóp chết cô thì làm sao bây giờ? Ừ, nhất định phải giữ bí mật! Bên kia Thiên Tuyết... Hy vọng cô ấy càng biết nặng nhẹ hơn mình.
Thời gian này Uyển Tình thật sự hỗn độn.
Bởi vì con nhỏ Mục Thiên Tuyết kia căn bản không biết nặng nhẹ nha! Mỗi ngày đều gọi điện cho cô, mỗi lần đều ha ha ha, sau đó lại nhắc đến chuyện Mục Thiên Dương đi mua băng vệ sinh cho cô…
Có đáng thảo luận như thế sao? Uyển Tình có loại cảm giác khổ không thể tả.
“Cậu quên chuyện này đi có được hay không?” Uyển Tình sắp tan vỡ rồi.
“Dì đi làm à?”
“Ừ!” Quản Hạo Nhiên đã quay lại thành phố C, trong cửa hàng có vài người làm thân thiết bận bịu, Từ Khả Vi không thể không quay lại đi làm.
Thiên Tuyết cười hắc hắc: “Chờ anh mình gọi điện thoại cho cậu!”
“A?”
“Tới nhà mình ăn cơm!” Thiên Tuyết nói xong liền cúp điện thoại.
Uyển Tình ngẩn ra, ngay sau đó Mục Thiên Dương liền gọi đến. Cô do dự giây lát liền tiếp: “A lô?”
“Có khỏe không?”
Ám chỉ phương diện kia? Uyển Tình nói: “Không tồi.”
“Ngày nào rảnh không, đến nhà bạn học một chút?”
“...” Anh có xấu hổ hay không!
“Ông nhớ em, em không thể không đi?”
“Ông...”
“Yên tâm, ông không nói gì cả. Ông thật sự thích em, em không thấy không nên để ông thất vọng sao.”
“Vậy,... Em có nên mua quà cho ông không? Hiện tại cũng nên chúc tết? Cuối cùng em cũng không thể không mang gì.”
“Những cái này có anh, em cứ mang người tới là được.”
“Ách... được rồi.”
Dù sao Từ Khả Vi cũng không ở đây, Uyển Tình quyết định cũng không báo với bà nữa mà tự mình đi. Cô và Mục Thiên Dương vẫn chưa nói với bà, nếu Từ Khả Vi hỏi, cô cũng nói là đi chơi với Tiểu Tuyết.
Đây không phải lần đầu tiên đến Mục gia, nhưng hiện giờ Uyển Tình thấy có chút khác biệt. Cô và Mục Thiên Dương đã bị Mục lão gia phát hiện, nghĩ tới liền thấy xấu hổ. Cô cảm thấy lần này qua cửa, cũng nên mang theo chút quà để đền tội.
Để Mục Thiên Dương chuẩn bị, tới cùng cũng không phải tâm ý của cô, chỉ sợ trong lòng ông lại không vui, nhưng chính cô cũng không có tiền, cũng không mua nổi cái gì...
Uyển Tình nghĩ ngợi, vẫn đi dạo quanh phố, xem có thể tìm được thứ gì mà bản thân gánh vác được không.
Đi dạo hồi lâu, cô nhìn thấy có bán len sợi, nghĩ tới trước khi nghỉ, lớp học có rất nhiều bạn đan khăn quàng cổ, thế nhưng trong phòng của cô chỉ có mình Lý Ức là ngày nào cũng mân mê, còn cô và Thiên Tuyết, Liễu Y Y chỉ cắm mặt vào máy tính.
Uyển Tình nghĩ ngợi, không bằng đan cho Mục lão gia một chiếc khăn quàng cổ? Mục lão gia không phải người quá cầu kỳ, chỉ cần ông không có nhiều ý kiến với cô, thì sẽ không mất vui. Chỉ là cô không biết đan, không biết có khó coi quá hay không.
Uyển Tình đi vào trong tiệm, nói chuyện với nhân viên cửa hàng, mua hai cuộn len chất lượng tốt, trở về nhà đan khăn quàng cổ.
Xế chiều, hầu như đều đang luyện tập, lãng phí rất nhiều len, đến khi ngủ, cuối cùng cũng đã biết được cách đan một chút. Uyển Tình hít sâu một hơi, lại đan một đoạn, vừa thấy được thành quả, không tồi! Thời gian cũng đã ba giờ, sáng sớm thứ hai lại tiếp tục đan.
Đan suốt hai ngày, cũng thấy kết quả. Ngày hôm sau đến Mục gia, cô ở nhà lật tới lật lui, lấy một chiếc hộp, cất khăn quàng cổ vào. Ngày hôm sau, cầm hộp ra cửa.
Mục Thiên Dương không thể tự mình đến đón cô, cô phải đi vài vòng mới lên xe anh. Anh tự mình lái xe, vừa thấy hộp trên tay cô, hỏi: “Thứ gì đấy?”
“Quà cho ông.”
Mục Thiên Dương nhíu mi: “Không phải anh đã nói không cần quan tâm sao? Tốn bao nhiêu tiền?”
“Không đắt.” Uyển Tình cười: “Không tới 100 đồng.”
Mục Thiên Dương thấy cái hộp lớn như vậy, bên trong lại không đến 100 đồng, đúng là không đoán được. Hỏi cô, cô lại ra vẻ thần bí, không nói.
Ô tô vừa mới tiến vào biệt thự, Thiên Tuyết mặc áo bành tô lông dê đứng ở phía trước, Mục Thiên Dương dừng xe: “Em ở đây làm gì?”
Thiên Tuyết mở cửa xe ngồi lên: “Mẹ lại không biết chuyện của hai người, Uyển Tình vẫn là bạn của em!” Ông có thể tiếp nhận đã vô cùng may mắn, còn tính cách của mẹ, chắc là...
Mục Thiên Dương suy nghĩ cũng thấy đúng, khẩn trương nói với Uyển Tình: “Ngồi ghế sau đi!”
Uyển Tình xuống xe đổi chỗ ngồi, Thiên Tuyết thấy cô ôm cái hộp, hỏi: “Cái gì đấy?”
“Quà cho ông, không thể xem được!”
Thiên Tuyết đang muốn xem, nghe cô nói vậy chỉ có thể nói: “Hừ, sẽ thấy ngay thôi.”
Đi vào Mục gia, Mục lão gia và Mục Thiên Thành đang ở phòng khách chơi cờ, Ngô Nhã đứng một bên không tham chiến. Nghe thấy có tiếng người bước vào, Ngô Nhã đứng dậy: “Uyển Tình đến đây? Ông thắng vài lần rồi!”
Mục lão gia ngẩng đầu, nhìn Uyển Tình rất phức tạp, không giống như trước, chỉ là thuần túy thích cô.
Uyển Tình có chút rụt rè, lập tức đứng lại không dám đi tới. Thiên Tuyết kéo kéo cô, lôi cô đi qua: “Ông nội!”
“Ông, ông nội...” Uyển Tình nhìn Mục lão gia: “Năm mới vui vẻ.”
“Được!” Mục lão gia cười, cầm lấy một cái lì xì trên bàn trà: “Đây, tiền mừng tuổi.”
Uyển Tình liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, Mục Thiên Dương không nói gì, cô lại nhìn Thiên Tuyết. Thiên tuyết vội vàng lấy tiền mừng tuổi: “Ông cho cậu tiền lì xì, cậu tặng quà cho ông đi? Mình muốn xem quá!”