Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc

Chương 295: Em mới không ăn dấm chua



Trong lòng Chu Linh tràn đầy vui mừng, nhích thân thể, hai luồng đẫy đã kia sinh động đến mức nào, nhưng cô không vội quyến rũ, nhàn nhã đứng lên cầm theo tách cà phê của mình, nhấp qua một ngụm nói: “Các cô ấy rất được, xem ra rất dịu dàng.”

Mục Thiên Dương nghĩ thầm: bên trong cô ta chắc là chứa không biết bao nhiêu silicon? Nếu ngủ mà nằm sấp, chắc sẽ không gặp chuyện không may gì chứ? Vẫn là Uyển Tình tốt nhất, vô cùng tự nhiên, xúc cảm rất tuyệt, lớn nhỏ vừa phải, đầy đủ cho anh dùng một tay nắm giữ. Nhớ lại, anh càng tươi cười, Chu Linh thấy thế rất kích động, cả người lập tức ngồi cạnh.

Mục Thiên Dương lập tức lên tiếng: “Cô Chu là diễn viên sao?” Em gái cô! Uyển Tình vẫn ở bên kia, cô ngồi đây làm gì? Tin lão đây phế cô không?

Chu Linh ngớ ra một phen, không dám hành động thiếu suy nghĩ, ngồi xuống ngay bên cạnh anh, nửa người nghiêng về phía anh, đè ép hai bên no đủ kia xuống, theo góc độ của anh có thế nhìn thấy rõ ràng, chỉ cần anh đồng ý nhìn mà thôi.

“Đúng, thế nhưng danh tiếng của tôi không lớn lắm.” Tiểu minh tinh cần tìm kim chủ cho mình, cầu xin anh hãy bao nuôi tôi đi!

“Cô Chu khiêm tốn rồi!” Mục Thiên Dương nói: “Không biết cô Chu đã diễn bộ phim điện ảnh nào?”

“Ách... tôi diễn phim truyền hình.” Muốn ở trên màn hình lớn, nào có đơn giản như thế? Không có hành động, không có phòng vé kêu gọi, không ai nâng đỡ... Kia là không thể! Trước tiên nên cưỡi ngựa xem hoa ở màn ảnh nhỏ đi! Cô ở màn ảnh nhỏ cũng mới là nữ số 3...

“Thiên Dương!”

Sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hô to, Mục Thiên Dương sặc một cái, thiếu chút nữa đổ cà phê. Nghiêng đầu sang chỗ khác, Thiên Tuyết đã làm tóc xong, đang bắt chéo hai chân nhìn anh đầy khiêu khích.

Anh đặt cà phê xuống, nói với Chu Linh: “Xin thứ lỗi không tiếp cô được.”

Đi đến bên cạnh Thiên Tuyết, nhìn Uyển Tình bên cạnh, Uyển Tình đang cầm một quyển sách, cũng không biết có thấy anh và Chu Linh hay không...

“Em nháo cái gì?” Anh thu hồi mắt, trách cứ Thiên Tuyết, tự nhiên kêu tên anh, khiến anh sợ đến mức tưởng là Uyển Tình, nhưng âm thanh lại không đúng... cảm giác kia thật kỳ quái, thiếu chút nữa bị sặc cà phê mà chết.

Thiên Tuyết trừng mắt nhìn về hướng Chu Linh, hừ lạnh nói: “Đàn ông không ai tốt cả!”

“...”

“Hừ”

“Anh không để ý cô ta!” Mục Thiên Dương xoa đầu cô: “Em nháo cái gì? Uyển Tình cũng chưa ghen, em lại chua xót thay...”

Lời còn chưa dứt, Uyển Tình quay đầu nói: “Người nào ghen? Em mới...”

Cô mạnh mẽ ngậm miệng, ảo não cắn chặt răng, quay đầu tiếp tục đọc sách? Làm cái gì chứ? Cô thực sự không ăn dấm chua, anh thích căng mềm ở đâu, của ai, cô không quan tâm, nhưng cô nói vậy, anh sẽ nói cô giấu đầu lòi đuôi đi?

Mục Thiên Dương có vẻ đăm chiêu liếc cô một cái, lại xoa đầu Thiên Tuyết, Thiên Tuyết bất mãn kêu lên: “Em vừa mới làm tóc, vò rối bây giờ.”

“Keo xịt tóc vô dụng, xúc cảm rất tốt...” Khụ... đột nhiên nghĩ đến xúc cảm tốt, anh thu tay lại, có chút không được tự nhiên liếc mắt nhìn Uyển TÌnh một cái: “Anh còn có việc.”

“Không cần đến nữa rồi.” Thiên Tuyết vẫy vẫy tay: “Đã mượn mặt của anh để dùng!”

“Thì ra anh tới là để cho người khác mặt mũi?” Mục Thiên Dương bất mãn nhéo mũi cô: “Xong rồi gọi điện thoại cho anh, cùng nhau ăn cơm.”

Anh xoay người rời đi, Thiên Tuyết lại đột nhiên giữ chặt lấy anh, duỗi tay vào trong túi tiền của anh, lấy ví tiền ra: “Có danh thiếp không? Em mang một tấm danh thiếp theo người, về sau còn cần để chứng minh thân phận!”

Mục Thiên Dương cầm lại ví da, đánh vào đầu cô một cái: “Muốn anh cho em bản photo chứng minh thư không?”

“Được đó được đó...”

“Quy củ cho anh!” Mục Thiên dương trừng mắt nhìn cô, xoay người rời đi, nhìn cũng không thèm nhìn Chu Linh lấy một cái.

Thế nhưng một màn kia lại rơi hết vào trong mắt Chu Linh, Chu Linh rung động, bọn họ là quan hệ gì chứ? Thân mật như thế, đến ví tiền cũng có thể lấy được.

Suy nghĩ xong, Thiên Tuyết khiêu khích nhìn qua, trong lòng cô cứng lại.

Thiên Tuyết cười lạnh một cái, khinh thường quay lưng lại.

Chu Linh hiểu rõ, những hành động thân mật vừa rồi là cố ý làm cho cô xem! Cô cắn chặt răng, lấy di động của mình ra.

Cô vừa mới chụp lại một màn kia, hừ!

-

Mục Thiên dương đối với kiểu tóc mới của Uyển Tình cực kỳ vừa lòng.

Thay đổi không quá nhiều, lại làm cho gương mặt của cô sáng lên... quan trọng là, không cắt quá ngắn, điểm ấy khiến anh rất cao hứng.

Mục Thiên Dương ở trên xe, phát hiện bên trong có tài xế, là A Thành. Thiên Tuyết sửng sốt, theo bản năng liếc mắt nhìn Mục Thiên Dương một cái, không phải đã nói đổi người khác rồi sao? Sao còn đang làm lái xe?

Mục Thiên Dương hình như nhìn thấu tâm tư của cô, nói: “Hiện tại A Thành đang làm ở công ty, hôm nay tạm thời mới lái xe giúp anh”

Thiên Tuyết a một tiếng, điện thoại vang lên, vội vàng nhìn điện thoại, mặc kệ bọn họ. Là tin nhắn của Lý Kỳ Lâm, hẹn cô cùng ăn cớm. Cô cúi đầu, mặt đỏ lên, cắn môi vui mừng. Không đành lòng cự tuyệt ý tốt của bạn trai, cô quay đầu nói: “Trường học có việc, em không thể đi cùng mọi người rồi.”

Mục Thiên Dương nhíu mày lại: “Học kỳ này của em rất bận rộn, còn tham gia hoạt động gì nữa?” Sắc mặt của con bé không đúng lắm, không phải yêu đương chứ?

Thiên Tuyết nghiêm mặt nói: “Em còn không thể tham gia hoạt động? Anh đã cướp đoạt quyền lợi của Uyển Tình, không thể cướp đoạt luôn của em!”

Trong xe đột nhiên không có âm thanh gì, ai cũng không nói tiếp, trong lòng Thiên Tuyết nhảy dựng lên, sợ chọc đến anh, vội vàng quay đầu, tiếp tục gửi tin nhắn cho Lý Kỳ Lâm.

Mục Thiên Dương cầm lấy tay Uyển Tình, mãi đến khi xe dừng lại mới nói: “Đi liền về, anh và Uyển Tình đi ăn!”

Thiên Tuyết quay đầu nói: “Em đi trước.”

“Để A Thành đưa em đi, nhanh hơn.”

Thiên Tuyết nghĩ cũng đúng, cũng không xuống xe nữa.

Mục Thiên Dương và Uyển Tình xuống xe, đi vào nhà ăn cũng không nói chuyện gì, vào phòng anh mới nói: “Có hoạt động gì, em muốn tham gia thì cứ tham gia... Không làm ảnh hưởng đến sức khỏe là được.”

Uyển Tình gật đầu.

Anh nhìn cô, đột nhiên đưa tay sờ tóc cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Anh và cô minh tinh kia không có gì.”

Uyển Tình nghĩ muốn cãi lại theo bản năng, sửng sốt một phen rồi tỉnh táo lại, nhàn nhạt hỏi: “Cô ấy là minh tinh?”

Mục Thiên Dương không vừa ý, sao lại không phản ứng gì? Anh buồn bực nói: “Đại loại thế, cô ấy nói mình là diễn viên.”

-

Trên đường Thiên Tuyết quay lại, nhàm chán nên diễn trò với A Thành: “Đi làm thế nào?”

A Thành sửng sốt một phen trả lời: “Rất tốt.”

“Tiền lương thế nào?”

“Tốt hơn trước kia.”

“Oa? Muốn mời tôi ăn cơm không?”

“Ách...” A Thành quái lạ nhìn cô một cái.

Cô thấy ánh mắt của anh, có chút bất mãn: “Sao? Không nỡ sao?”

Anh được chuyển công tác chính là do tác động của tôi! Cẩn thận lại cho anh quay lại vị trí cũ!

“Không phải...” A Thành nhíu mày, dường như lời nói có chút vụng về nói: “Cô muốn ăn gì?”

“Tùy đi! Sẽ không khiến anh mất quá nhiều tiền!” Thiên Tuyết nghĩ ngợi, bắt đầu hồi ức về mỹ thực: “Cơm tây, cũng được, nghe nói trên mạng có một nhà hàng rất ngon, tuyệt đối khiến anh ăn đến bất tận!