“Nào, chủ nhân đút cho cô ăn!” Lâm Hiên bưng lên một chén cháo gà, muốn cho Kim Linh Khê ăn. Kim Linh Khê có chút ngượng ngùng, dù sao, cách đây không lâu người này đối với cô vẫn là một em trai nhỏ. Hiện tại lại trở thành một tồn tại đáng sợ như vậy. “Để, để Anh Đào làm đi.” Cuối cùng Kim Linh Khê cắn răng nói. "Được... Hả, cô vừa nói gì?” Lâm Hiên đang chuẩn bị đem chén đưa cho Anh Đào, đột nhiên phản ứng lại, vẻ mặt quái dị nhìn Kim Linh Khê. "Cô, cô không mất trí nhớ?" Lâm Hiên mở to hai mắt. "Khi nào tôi nói tôi bị mất trí nhớ?" Kim Linh Khê vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Lâm Hiên. "Vậy... Tôi là ai?" Lâm Hiên có chút khó hiểu. "Cậu là Lâm Hiên. Nhưng vừa rồi cậu bảo tôi gọi cậu là chủ nhân. Nể mặt cậu giúp tôi, tôi có thể gọi cậu là chủ nhân cũng được.” Kim Linh Khê nói. "Vậy cô là ai?" Lâm Hiên lại hỏi. "Tôi là Kim Linh Khê." Kim Linh Khê trả lời. Lâm Hiên: "..." "Cô ấy thật sự không mất trí nhớ?" Lâm Hiên nhìn về phía Âu Dương Băng Tình cùng Anh Đào. Hai nàng đều lắc đầu. Biết rằng Kim Linh Khê không bị mất trí nhớ, Lâm Hiên cả người đều không tốt. Vậy thì vừa nãy anh ta... Chẳng phải là giống như một thằng ngốc sao? Cửu Chuyển Phá Diệt Châm sẽ dẫn đến mất trí nhớ? Vì Kim bé bự này lại không có mất trí nhớ? Chẳng lẽ, Long Ngạo Thiên mất trí nhớ, chỉ là một trùng hợp? Hay là nói, tác dụng phụ của Châm Pháp này không chỉ biểu hiện ở việc mất trí nhớ. Còn có thể có những thứ khác? Vậy tác dụng phụ trên người Kim Linh Khê là gì? Lâm Hiên bắt lấy Kim Linh Khê, muốn kiểm tra tình trạng thân thể Của Kim Linh Khê một chút. "A, kỳ quái, không có bất kỳ triệu chứng nào." Lâm Hiên tràn đầy nghi hoặc. Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện trong cơ thể Kim Linh Khê có một luồng khí lưu chuyển đặc biệt. Luồng khí lưu này, không phải chân khí của Kim Linh Khê, cũng không phải chân khí hắn đưa vào. Luồng khí lưu này đang chạy tán loạn trong thân thể Kim Linh Khê. Lâm Hiên đang định vận dụng nội lực để bắt lấy luồng khí đặc biệt đó. Nhưng, luồng khí tức kia tựa hồ có cảm ứng, trong nháy mắt vọt vào trong đầu Kim Linh Khê. Sau đó biến mất không thấy đâu. Tiếp theo, Lâm Hiên liền phát hiện Kim Linh Khê…Lâm Hiên đang nghi hoặc, thì đột nhiên Kim Linh Khê nắm lấy tay anh luồn vào cổ áo sau của cô. “Nhanh, giúp ta gãi một chút, ngứa quá…” Kim Linh Khê nói. Cổ họng Lâm Hiên hơi nhúc nhích một chút. "Cái này, không được tốt lắm…" “Nhanh lên!” Kim Linh Khê lại thúc giục nói. Lâm Hiên chỉ có thể miễn cưỡng giúp cô.