“Khương tổng không hổ là người phụ nữ mạnh mẽ, vậy mà lại không phát ra tiếng thét chói tai.” Bà lão gầy gò nhìn Khương Phán có chút tán thưởng.
Khương Phán không phải không muốn hét.
Mà là cô biết, nếu la hét có tác dụng thì những người phụ nữ kia cũng sẽ không chết.
Tuy rằng nhà xưởng không ở ngoại ô nhưng cũng ở một nơi tương đối hẻo lánh.
Hơn nữa bốn phía đều có tường vây cao, bên cạnh ngoại trừ đường cao tốc thì không có gì khác.
Cho dù cô có kêu đến rách cổ họng thì cũng không thể có người nghe được.
“Thật là đáng tiếc, lòng hiếu kỳ quá lớn.” Bà lão gầy gò nhếch miệng cười.
Ngay lập tức, bà ta nháy mắt với vài thủ hạ của mình.
Nhất thời, mấy người cưỡng bức dẫn Khương Phán tới bể chứa.
Mắt thấy Khương Phán sắp bị lột quần áo, sau đó bị ném vào bể nước để ngâm.
Bà lão gầy gò kia đột nhiên kêu thủ hạ ngừng lại.
Chợt mím môi nói: “Con nhỏ này cũng khá xinh đẹp, cứ bị chế thành cương thi như vậy thì thật đáng tiếc, không bằng đưa qua cho mấy vị trưởng lão, khiến họ sảng khoái!”
“Đại nhân, chuyện này không tốt lắm đâu, có thể sẽ làm ô nhiễm thánh thủy, hơn nữa không phải giáo chủ đã ra lệnh quy định, không thể...” Một thủ hạ trong đó nhỏ giọng nói.
Sở dĩ, những người phụ nữ bị ngâm này cần phải loại bỏ tất cả quần áo.
Là là do sợ sắc tố trong quần áo sẽ phá hủy hiệu quả của nước thánh.
Nếu để Khương Phán mang theo những thứ của đàn ông tiến vào bể nước.
Nói không chừng sẽ làm cho nước thánh mất đi hiệu lực.
Rốt cuộc, nước thánh chỉ có thể tạo ra những thây ma nữ.
Giống đực không thể được chế tạo thành thây ma.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao lúc trước Lâm Hiên nhìn thấy tất cả cương thi đều là phụ nữ.
Bà lão gầy gò nhíu mày.
Cuối cùng, bà ta cũng kiểm soát được ý tưởng muốn hiến tặng báu vật của mình.
Sau tất cả thì việc chế tạo thây ma là ưu tiên hàng đầu.
Nếu không, một khi bị giáo chủ biết bà ta phá hỏng chuyện tốt của hắn, chỉ sợ sẽ chết không có chỗ chôn.
“Chọn cho Khương tổng một cái bể nước đẹp hơn đi!” Bà lão gầy gò khoát tay áo.
Mấy tên thủ hạ kia lập tức muốn cởi quần áo trên người Khương Phán.
“Các ngươi buông ta ra, buông ta ra!” Khương Phán kịch liệt giãy