Thông thường, một thế giới sẽ phân chia thành Thượng giới và Hạ giới.
Hạ giới phát triển tới một trình độ nhất định, Thượng giới sẽ mở ra, nhưng sau khi mở ra, để tạo ra cân bằng mới, sức mạnh tuần hoàn sẽ khác nhau.
Tô Hàn trải qua cả thảy sáu thế giới.
Thế giới đầu tiên là Tu Chân giới chính hiệu, hơn nữa có lịch sử rất lâu đời, lúc hắn phi thăng Thượng giới, nơi đó đã vô cùng quy mô, tuy rằng phương thức tu luyện có điểm khác nhau, nhưng bởi vì nhiều tiền bối, cạnh tranh khốc liệt, hơn nữa phân chia thế lực rõ ràng, cho nên về cơ bản hắn không cảm thấy nhiều điểm khác biệt lắm. Hơn nữa tự bản thân Tô Hàn đã có tư chất rất cao, cho nên dễ dàng Phá Vỡ Hư Không vào năm một trăm tuổi, ngênh ngang mà đi.
Loanh quanh trong hư không không biết bao nhiêu năm tháng, Tô Hàn đi tới thế giới thứ hai, sự phát triển của thế giới này cũng rất nhanh chóng, hơn nữa hàng rào Thượng giới và Hạ giới hoàn toàn được khơi thông, chú trọng phát triển về phương diện khoa học kỹ thuật, nơi đó không còn lấy đại lục làm đơn vị nữa, mà là dùng tinh cầu để tiến hành phân chia. Vì thế giới này quá khác biệt với thế giới ban đầu của mình, cho nên thời gian Tô Hàn lưu lại đây rất dài, nhưng sau đó bởi vì một nữ nhân, chọc giận Tô Băng, khi Tô Băng thiếu chút nữa hủy diệt thế giới này, Tô Hàn rời đi.
Sau khi rời đi, Tô Hàn nhốt Tô Băng lại giam cầm y tròn năm trăm năm, năm trăm năm này Tô Băng ở trong thức hải nửa bước chưa rời, nhưng thực ra Tô Hàn cũng chưa từng đi đâu. Trong hư không không có khái niệm thời gian trôi, cũng không thể nâng cao tu vi, ở lại trong này càng giống như là dung nhập vào đó hơn. Dường như hóa thành một hạt bụi, lại dường như thành toàn bộ hư không, biết hết thảy lại không biết bất cứ thứ gì, chậm rãi không mục đích mà vượt qua, luôn cảm thấy đã qua khoảng thời gian vô cùng dài, nhưng có lẽ chỉ là một cái chớp mắt mà thôi.
Sau đó Tô Hàn lại đi đến thế giới thứ ba, đó là một thế giới gần gần giống với Tu Chân giới, chỉ có điều chủng tộc hỗn tạp hơn, trên một đại lục không tính là lớn có cả thảy chín chủng tộc, bởi vì các bên không thể hòa hợp với nhau, quanh năm chiến loạn, dẫn đến niên đại thế giới này không nhỏ, thế nhưng phát triển lại cực kỳ lạc hậu. Tô Hàn vốn không có tâm tư nhúng tay vào chuyện thế giới này, nhưng về sau lại gặp được thỏ tinh Lê Vi. Lê Vi là một yêu tộc đáng thương, hơn nữa còn là một yêu tộc ăn rất ngon bị ức hiếp vạn người tranh đoạt.
Để bảo vệ chủng tộc vừa nhỏ yếu vừa đáng yêu này, Tô Hàn đã can thiệp đến phát triển của thế giới, tuy ở mặt ngoài đã thống nhất cửu tộc, nhưng thực ra nội bộ bên trong vẫn luôn bài xích lẫn nhau, Tô Hàn giúp bọn họ mở ra Thượng giới, dẫn các phần tử hiếu chiến vào Thượng giới, cuối cùng cũng cho Hạ giới được một mảnh thái bình thịnh thế. Vì Thượng giới này do Tô Hàn mở ra, cho nên hắn đã có hiểu biết về Thượng giới thủa ban sơ, có điều Thượng giới của nơi đây ước chừng cũng đã đến tuổi rồi, cho nên tự nhiên sinh trưởng rất tốt, tài nguyên phong phú, việc khai hoang cũng rất nhẹ nhàng, không bao lâu sau đã sáng lập ra quốc gia mới, Tô Hàn tự nhiên lại được tôn sùng làm thần của tân thế giới, nhưng hắn thực sự chả có hứng thú, thấy Lê Vi đã trưởng thành, liền giao lại thế giới này cho y.
Lê Vi từ một con thỏ tinh nhát gan hèn yếu lớn lên thành vua một thế giới, theo đó không chỉ là sức mạnh khổng lồ mà còn có dã tâm không thể ngăn chặn.
Y không chỉ muốn thế giới này, y còn muốn cả Tô Hàn.
Điều này không thể nghi ngờ đã chọc giận Tô Băng, nhưng Lê Vi rất thông minh, y đã sớm biết đến sự tồn tại của Tô Băng, cũng biết khúc mắc không giải được giữa Tô Hàn và Tô Băng, cho dù y không biết tình huống cụ thể, nhưng có thể lợi dụng.
Giữa lúc âm thác dương sai, thế giới này thiếu chút nữa bị hủy hoại trong phút chốc, Tô Hàn trong cơn nóng giận quay về Hư Không, nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện Lê Vi cư nhiên cũng đi theo.
Về sau bọn họ cùng trải qua thế giới thứ tư và thế giới thứ năm.
Tại thế giới thứ năm, Lê Vi thiếu chút nữa giết chết Tô Hàn, cũng bắt đầu từ thế giới này, Tô Băng và Lê Vi chấm dứt đấu đá, Lê Vi lựa chọn rời đi, Tô Băng cũng xóa sạch ký ức của Tô Hàn về thỏ tinh.
Sau đó là thế giới thứ sáu, đó là một vị diện cấp thấp, cho nên là một thế giới rất yên bình… nhưng ở thế giới cuối cùng này Tô Hàn đã lựa chọn tử vong.
Tỉnh lại lần nữa, Tô Hàn đã thành Tô Hàn.
Trong sáu thế giới này, Tô Hàn đã chứng kiến năm Thượng giới với năm phong cách khác hẳn nhau, nhưng bất kể là Thượng giới nào thì cũng đều không thể so sánh với Thượng giới trước mắt này.
Sau khi hạch tâm được kích hoạt, không chỉ bọn họ có biến hóa, mà ngay đến cả Thượng giới cũng từ từ tiến hóa.
Có điều Tô Hàn đã không còn để ý đến những biến đổi của Thượng giới nữa, trong mắt của hắn hoàn toàn bị những tiểu Nguyên Anh to bằng bàn tay, tròn vo, trắng nộn kia chiếm đoạt rồi.
Nguyên Anh rời thân thể hắn đã gặp qua nhiều, nhưng vì sao Nguyên Anh của sức mạnh tuần hoàn này lại đáng yêu như vậy!
Ví như tiểu Nguyên Anh của Hắc Kình cư nhiên vẫn còn mặc một bộ y phục nhỏ xíu đáng yêu, đen thùi lùi còn đội thêm mũ, trên mũ có một cọng lông lắc la lắc lư, cực kỳ giống một con tiểu hắc ưng biến thành người.
Tô Hàn bị moe đến không rời nổi mắt.
Lại xem thử Nguyên Anh của Thượng Quan Tình, càng đáng yêu hơn! Phấn nộn trắng trắng, làn da non nớt như cánh hoa, đôi mắt to chớp lại chớp, lông mi dài như cánh chim, còn mặc một bộ đồ màu đỏ, càng tôn lên môi hồng răng trắng, muốn đáng yêu bao nhiêu thì đáng yêu bấy nhiêu.
Ngay cả Nguyên Anh của ba người tổ lão niên cũng moe ngập mặt.
Dù sao ngũ quan của bọn họ vốn đã rất đẹp, sau khi thu nhỏ, chân ngắn tay ngắn nhỏ xíu thế kia, lại kết hợp thêm quần áo be bé đáng yêu, vóc dáng nho nhỏ lắc la lắc lư quả thực moe đến đâm thẳng vào tim.
Tô Hàn cười đến mê mẩn, ba người tổ lão niên đều cảm thấy sống lưng lành lạnh.
Tiếc rằng bản thân Tô Hàn không có Nguyên Anh, cho dù hắn không áp chế sức mạnh thì cũng sẽ không có Nguyên Anh, bởi vì hắn đã đột phá cảnh giới Hợp Thể từ lâu, Nguyên Anh đã sớm hợp hai thành một với hắn, đâu còn có thể lại ly thể.
Hắn không có… thế nhưng Tô Băng có!
Tô Hàn vội vàng quay đầu, tiếp đó trái tim của hắn sắp hưng phấn đến nổ tung rồi.
“Đáng… đáng yêu quá đi!”Hoàn toàn không nhịn nổi, Tô Hàn ôm lấy tiểu hào Tô Băng, hôn chụt một cái.
Tô Băng: “…” Nguyên Anh và mình là đồng cảm, cho nên hắn có thể cảm giác được Tô Hàn đang hôn mình.
Thế nhưng chẳng vui tý nào.
Tiểu Nguyên Anh kia hoàn toàn thừa kế dung mạo của Tô Băng, muốn đẹp bao nhiêu thì đẹp bấy nhiêu, chỉ là đẹp không thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác còn vô cùng đáng yêu, trên mái tóc màu bạc mềm mại có một đôi tai nhỏ màu đen moe chết đi được, đằng sau còn có cái đuôi tròn nhỏ xinh xinh màu trắng.
Thế này thực sự là quá quá quá đáng yêu đi!
Tô – Hôn quân – Hàn hoàn toàn đánh mất lý trí, trầm mê với tiểu moe moe không thể tự kiềm chế.
Theo lý thuyết Tô Băng không nên mất hứng, dù sao phóng tầm mắt ra khắp thế giới, Nguyên Anh khác không thể nào sánh bằng vẻ mê người này của y, rõ ràng Tô Hàn càng thích Nguyên Anh của y hơn, nhưng mà…
Sau khi Tô Hàn hôn chụt một cái, rốt cuộc nhịn không được: “Nếu như ta có nhi tử, nhất định sẽ có hình dáng thế này!”
Tô Băng: “…”
Cho nên, phải vui vẻ thế nào đây? Đường đường là bà xã lại coi mình thành con trai, vui thế quái nào được!
Mà hết lần này tới lần khác cái Thượng giới quỷ quái này còn không cho thu hồi Nguyên Anh lại, Tô Băng chỉ có thể mặc cho Tô Hàn ôm phân thân của y, đủ loại mê mẩn chính mình.
Tiểu Nguyên Anh của Tô Tuyết cũng nhảy ra, Tô Hàn vừa thấy, lập tức cũng ôm lấy nó.
Tô Tuyết vốn chính là một đại mỹ nhân, sau khi thu nhỏ lại không hề nghi ngờ vô cùng xinh đẹp, mà tiểu Nguyên Anh này còn mọc thêm một đôi tai thỏ mềm mại rủ xuống, đôi mắt như hồng ngọc, quả thực đẹp đến mức khiến lòng người ta tan chảy.
Tô Hàn ôm hai tiểu bảo bối này vào lòng, kết quả hai tiểu tử kia lại nhìn đối phương không vừa mắt.
“Bốp” một tiếng, tiểu Nguyên Anh Tô Băng đấm tiểu Nguyên Anh Tô Tuyết một quyền.
Mắt thỏ Tô Tuyết rưng rưng, vóc dáng nhỏ bé kia đáng thương vô cùng, nhưng tay chân nó lại cực kỳ nhanh nhẹn, nhấc chân lên liền muốn đá cổn cổn Tô Băng.
Mắt thấy hai nhóc tỳ này sắp sửa đánh nhau, Tô Hàn quýnh lên: “Đừng đánh, đừng đánh nhau!”
Tiểu Nguyên Anh Tô Băng tức giận nhìn Tô Hàn, tiểu Nguyên Anh Tô Tuyết cũng nghiêng đầu giãy khỏi lòng hắn.
Trong lòng Tô Hàn thoáng cái trống không, mất mác tưởng chừng như sắp khóc.
Nhưng hai tiểu Nguyên Anh lại như hai cực nam châm, cách hơi gần một chút liền sẽ dính lại trình diễn võ thuật.
Tô Hàn nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, người nào cũng đều không bỏ được, không thể làm gì khác hơn là đi nhờ cậy nguyên chủ nhân: “Tô Băng, ngươi đừng để nó chạy, ta muốn ôm nó…”
Tô Băng: “…”
Thấy Tô Băng không lên tiếng, Tô Hàn quay qua Tô Tuyết nói: “Nhị ca, huynh giao lưu với tiểu tử kia một chút, bảo nó đừng đánh nhau, cùng chơi đùa…”
Tô nhị ca: “…”
Không chỉ tiểu Nguyên Anh của hắn bên đây nháo tung trời, tổ lão niên bên kia cũng là gà bay chó sủa.
Trương Tiểu Đức và Mộc Tiểu Vinh mặt đối mặt bắt đầu túm tóc nhau, Vu Tiểu Nguyên ngồi khoanh chân giữa không trung, cười híp mắt xem trò vui.
Tiểu Hắc Kình và Tiểu Thượng Quan ngược lại không đánh nhau, nhưng tiểu hắc ưng hiển nhiên có chút bất mãn với chủ nhân của mình, ngồi xổm lên đỉnh đầu Hắc Kình, ấn đầu hắn bắt đầu nện điên cuồng.
Tiểu Thượng Quan ở bên cạnh không ngại chuyện lớn mà vỗ tay khen hay.
Thượng Quan Tình cố gắng túm tiểu Nguyên Anh của mình trở lại, kết quả Tiểu Thượng Quanvô cùng trơn tuột, vừa bay cái là lên tận ba thước, Thượng Quan Tình cư nhiên không với tới nó…
Thượng giới vắng vẻ rất lâu thoáng cái náo nhiệt lạ thường.
Tuy rằng cái kiểu náo nhiệt này cũng có chút kỳ lạ.
Trương Hoài Đức cười khổ nói: “Tiền bối, vì sao Nguyên Anh của chúng ta không nghe bản thân sai sử.”
Theo lý thuyết Nguyên Anh đều là phân thân của mình, là căn cứ theo mình truyền đạt mệnh lệnh mà hành sự, nhưng bây giờ mấy thằng nhóc này chẳng hề giống Nguyên Anh của mình, trái lại giống nhi tử hơn, cmn còn là một thằng con bướng bỉnh vô cùng không nghe lời!
Tô Hàn căn bản không để ý tới bọn họ, hắn còn đang bận dỗ Tô Tiểu Băng, nhưng mà Tô Tiểu Băng quay lưng về phía hắn, không để ý tới hắn.
Trương Hoài Đức khóc không ra nước mắt.
Giằng co một hồi, Tô Hàn nói: “Chỉ ôm ngươi, chỉ ôm ngươi có được hay không?” Tô Tiểu Băng cuối cùng cũng chịu để ý tới hắn, sau khi Tô Hàn được đền bù mong muốn cuối cùng cũng có tâm tình nói những chuyện khác.
Đừng thấy Tô Tuyết thích quấn quýt lấy Tô Hàn, nhưng Nguyên Anh của y Tô Tiểu Tuyết lại vô cùng cao ngạo lạnh lùng, cách Tô Hàn rất xa, chỉ bay lơ lửng bên cạnh Tô Tuyết, cái cằm nhỏ hếch lên, trên khuôn mặt trắng nõn mập mập hầu như không có biểu tình.
Tô Hàn không khỏi nhớ tới lời Tưởng Thất Nương nói với Tô nhị ca lúc trước: “Khi còn bé con thích nhất là dính lấy A Sương, sau khi Tiểu Hàn sinh ra, con sợ nó cướp cha cướp nương cướp đại ca của con…”
Hiện tại Tô Hàn cảm thấy Tô Tiểu Tuyết đúng là ghét bỏ mình.
Nhói lòng quá, bé thỏ đáng yêu như vậy tại sao lại ghét bỏ hắn chứ, muốn sờ sờ cái tai trắng kia của nó quá đi.
Bất kể sử dụng chiêu thức gì, dù sao mọi người cũng đã bắt được Nguyên Anh của mình, Tô Băng trái lại bớt việc, Nguyên Anh của y, Tô Hàn vẫn luôn ôm khư khư không chịu buông tay.
Tô Hàn giải thích: “Cảnh giới tu hành của Thượng giới có bốn bao gồm Luyện Hư, Hợp Thể, Đại Thừa, Phá Không.”
“Thực ra chủ yếu nhất chính là phải Hợp Thể với Nguyên Anh, thông thường sau khi phi thăng Thượng giới Nguyên Anh cũng có thể rời thân thể, nhưng sẽ không không chịu khống chế như bây giờ.”
“Đương nhiên tình trạng trước mắt cũng không tính là chuyện xấu, dưới trạng thái của Luyện Hư nếu như không có Nguyên Anh thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, đợi đến khi Hợp Thể, chỉ cần giai đoạn trước chung sống hòa hợp với Nguyên Anh, Hợp Thể kỳ thỏa mãn được tâm nguyện lớn nhất của Nguyên Anh, cuối cùng có thể đạt đến Đại Thừa, về phần Phá Không là chuyện có thể gặp không thể cầu, toàn bộ dựa vào tạo hóa của từng người.”
Tô Hàn lại bổ sung thêm: “Thực ra cũng không cần thiết phải Phá Không, Đại Thừa cảnh đã đồng thọ cùng thiên địa, có thể phong thần rồi.”
Tổ lão niên và tổ thanh niên đều nghe rất chăm chú, Thượng Quan Tình hỏi: “Chẳng hay Luyện Hư cảnh của sư phụ kéo dài bao lâu?”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng trả lời giúp hắn: “Trên dưới ba năm gì đó.”
Tổ lão niên vừa nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ mới ba năm thôi nha, cho dù tư chất bọn họ kém cỏi chút, ba mươi năm hẳn cũng đủ rồi ha.
Nhưng mà thần sắc Thượng Quan Tình lại vô cùng ngưng trọng, hỏi thêm: “Ba năm ở Thượng giới ư?” Phải biết rằng một ngày Thượng giới bằng một tháng Hạ giới, ba năm Thượng giới, ở Hạ giới chính là hơn chín mươi năm.
Tô Hàn ngừng lát rồi nói: “Là ba năm Thượng giới.”
Trái timThượng Quan Tình đập mạnh.
Trương Hoài Đức còn nghĩ rất lạc quan: “Vậy cũng không tồi, thời gian rất ngắn!”
Tô Hàn do dự một chút, vẫn quyết định nói ra chân tướng: “Nhưng ngoại trừ ta ra, ừm, ta thấy vị có thiên phú nhất, cũng tốn mất… ba trăm năm ở Luyện Hư cảnh.”
Trương Hoài Đức cho rằng là cách tính theo Hạ giới, cho nên không coi ra gì: “Vậy chẳng qua cũng chỉ trên dưới mười năm, không tính là gì…”
Tô Hàn lặng lẽ bổ sung thêm: “Là ba trăm năm Thượng giới.”
Trương Hoài Đức: “…”
Mộc Hiển Vinh: “…”
Vu Hòa Uyên: “…”
Ba người bọn họ thực sự ngơ ngẩn, thế cho nên Tiểu Nguyên Anh trong lòng từng đứa từng đứa đều giãy thoát khỏi gông cùm, lại lao vào quần nhau!
Ba trăm năm Thượng giới bằng… hơn chín ngàn năm hạ giới sao?
Đại lão, nhất định là người đang đùa ta!
Cho dù có chênh lệch, cơ mà chênh lệch cũng không nên đáng sợ như vậy chứ! Gấp trăm lần là khái niệm gì zợ!
Thượng Quan Tình nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nói:“Sư phụ… người vừa mới nói người nhanh nhất trừ người ra, như vậy… thông thường phải mất bao lâu?”
Tô Hàn cho y đáp án: “Tầm trên dưới một ngàn năm.”
Mọi người: “…”
Tô Hàn an ủi bọn họ nói: “Không sao, sau khi phi thăng Thượng giới các ngươi sẽ không già đi, thọ nguyên cũng có ít nhất hai nghìn năm, cho nên chỉ cần chuyên tâm tu luyện, rất dễ là có thể đột phá tới Hợp Thể cảnh.”
Tiếc rằng lời này của hắn chẳng có chút tác dụng an ủi nào với bọn họ cả.
Đầy đầu bọn họ toàn là ba năm và một ngàn năm, chín mươi năm và ba ngàn năm…
Con số đối lập này thực sự thực sự thực sự quá đáng sợ rồi!
Thực ra Tô Hàn rất hâm mộ bọn họ: “Tốt biết bao a, các ngươi có thể sống chung với tiểu Nguyên Anh của mình thời gian dài như vậy.”
Hắn nói lời này là từ trong thâm tâm, phát ra từ tận đáy lòng mang theo tình cảm chân thành. Nếu hắn có thể ở cùng với Tô Tiểu Băng một ngàn năm, hắn nhất định sẽ mừng rỡ không tìm ra hướng Bắc, đáng tiếc chờ Tô Băng có thân thể, Tô Tiểu Băng sẽ trực tiếp Hợp Thể với y luôn─ đừng nói ba năm, nếu nhanh thì ngay đến một năm cũng chẳng đến.
Nghĩ tới đây, Tô Hàn vừa tiếc hận vừa rầu rĩ, tâm tình ủ dột.
Nhưng mà những người khác nghe xong lời hắn nói thì mặt tái mét hết cả rồi…
Cái gì?!
Đám nhóc bướng bỉnh đòi sống đòi chết này phải ở cùng bọn họ một ngàn năm?
Mới… mới chỉ vẻn vẹn chưa tới một ngày bọn họ đã sắp phát điên phát rồ rồi đó được không!
Phàm là đại lão phi thăng đến cảnh giới này, trên cơ bản đều đã cắt đứt thân duyên, có lẽ đã từng có hài tử, nhưng theo năm tháng bế quan lâu dài, hài tử tư chất không tốt khả năng ngã xuống sớm hơn cả bọn họ. Dần dà sau khi vào Nguyên Anh cảnh, bọn họ cũng sẽ không tìm tiên lữ tiếp nữa, chỉ một lòng vấn đạo, không hề có chút bận lòng.
Cho nên các lão tổ đi tới đây tuyệt đối không người nào am hiểu việc chăm sóc trẻ con cả!
Càng muốn chết hơn là, muốn Hợp Thể phải hoàn thành tâm nguyện của những tiểu Nguyên Anh này.
Quỷ mới biết đám nhóc con bướng bỉnh này rốt cuộc có tâm nguyện gì!
Trải qua chuyện này, tất cả mọi người đều giác ngộ tiên đồ mênh mang, sâu sắc cảm nhận được con đường đang từ từ kéo dài ra…
Lại nghĩ đến Tô Hàn cư nhiên chỉ mất có ba năm…
Tổ lão niên lập tức ôm đầu khóc rống: đau thắt tim a lão Thiết!
So với vẻ uể oải mê mang của mọi người, Tô Hàn lại cảm thấy mình đã đến thiên đường.
Thiệt nhiều tiểu Nguyên Anh đáng yêu, chờ sau này nhiều người phi thăng hơn, tiểu Nguyên Anh cũng sẽ theo đó tăng lên, đến lúc đó… ôi chao hê hê… mở vườn Nguyên Anh thì sao nhỉ? Hắn có thể làm hiệu trưởng!
Tô Băng nhìn dáng dấp hôn quân của Tô Hàn, cũng cảm thấy tình lộ của mình nhấp nhô.
Tình địch tầng tầng lớn lớp, y có thể làm gì đây? Ngay đến chính Nguyên Anh của y cũng đã thành tình địch của mình.
Hôm nay quả thật là một ngày khiến mọi người tuyệt vọng (Tô đại lão hưng phấn).
Chưa tính đến đám tiểu Nguyên Anh không nề nếp, còn chọn ăn chọn uống, thịt quay không ăn nổi, uống sữa không được lạnh; ngủ không được ở trên cỏ, ôm quá nóng, ngủ một mình lại lạnh; cái chất giọng non nớt nháo nhào ầm ĩ, ngoại trừ Tô Hàn nghe thấy cười tủm tỉm ra, những người khác đều muốn dí chết tiểu Nguyên Anh của mình.
Tô Băng là người nhàn hạ nhất.
Bởi vì toàn bộ quá trình Tô Tiểu Băng đều do Tô Hàn tự tay chăm sóc, mà Tô mạ mạ thực sự rất có phong độ làm hiệu trưởng, cư nhiên có thể phục vụ cho Tô Tiểu Băng thoạt nhìn rất khó trị kia thoải mái vô cùng.
Sắc trời tối đen, Tô Tiểu Băng ăn uống no nê nhưng chỉ không chịu ngủ.
Tô Hàn dỗ nó nói: “Ngươi ngủ trong lòng ta, đảm bảo không nóng không lạnh.”
Tô Tiểu Băng lắc đầu.
Tô Hàn vô cùng bền bỉ: “Vậy ngươi ngủ ở chỗ Tô Băng? Trong lòng y cực kì nóng hổi.”
Khóe miệng Tô Băng giật giật.
Tô Tiểu Băng lắc đầu càng nhanh hơn.
Tô Hàn lại hỏi: “Không muốn ngủ à, như vậy… ngươi còn chuyện gì muốn làm không?”
Tô Tiểu Băng gật đầu liên tục, cánh môi nhạt màu khẽ mở, nói ra hai chữ: “Tâm nguyện.”
Tô Hàn chớp chớp mắt, lập tức hiểu ngay: “Tâm nguyện hôm nay à? Nói cho ta biết, ta giúp ngươi…”
Tô Hàn lập tức tâm hoa nộ phóng, ôm nó hôn chụt một cái.
Tô Tiểu Băng lắc đầu nói: “Không phải.”
Tô Hàn nghi ngờ nói: “Không phải như vậy?”
Tô Băng nói: “Là hôn y.” Ngón tay trắng bóc của nó chỉ chỉ Tô Băng.
Tô Băng: Vốn muốn xử chết tên tiểu sắc quỷ này, hiện tại quyết định tha nó một lần.
Tô Hàn nhìn Tô Băng cười nói: “Đây đúng là Nguyên Anh của ngươi.” Hắn hơi nhổm người, hôn một cái lên gò má Tô Băng.
Nhưng mà Tô Tiểu Băng còn chưa thỏa mãn: “Không phải hôn chỗ đó.”
Tô Hàn cười nhìn nó: “Phải hôn ở đâu?”
Tô Tiểu Băng lại chỉ chỉ miệng Tô Băng.
Tô Hàn chọt chọt trán tiểu Nguyên Anh, cười nói: “Yêu cầu của ngươi thật không ít.”
Hắn còn chưa động, Tô Băng đã cúi người kề sát đến, hôn lên môi hắn.
Tuy rằng xung quanh có người, nhưng tất cả mọi người đang bận dỗ tiểu Nguyên Anh của mình, cho nên chả có ai chú ý bên này, Tô Băng vốn định lướt qua một chút, kết quả Tô Hàn cư nhiên nhu thuận động như không động, Tô Băng nhịn không được, xâm nhập vào khoang miệng của hắn, cuốn lấy đầu lưỡi hắn hôn đã đời.
Tô Hàn thở hồng hộc nói với Tô Tiểu Băng: “Thế này hài lòng chưa?”
Nhưng mà nhóc con này vẫn lắc lắc đầu: “Không được.”
Tô Hàn: “…”
Tô Băng hắng giọng nói: “Đại khái là được rồi, hôn cũng đã hôn rồi, mau mau cút đi ngủ đi.” Y muốn ôm Tô Hàn nghỉ ngơi rồi.
Tô Tiểu Băng nhìn Tô Hàn, chớp chớp đôi mắt to, đôi tai đen trong mái tóc bạc cũng giật giật theo, hoàn toàn không cần lên tiếng, Tô Hàn đã hoàn toàn rơi vào tay giặc: “Chỗ nào không được?”
Tô Tiểu Băng cong mắt, khẽ nói: “Không phải y hôn ngươi, phải ngươi hôn y.”
Tô Hàn hoàn toàn trong trạng thái sắc lệnh trí hôn, đừng nói là hôn Tô Băng, phỏng chừng làm thêm chút cái khác cũng không thành vấn đề.
Lời này vừa nói ra, Tô Băng trái lại càng thấy tiểu Nguyên Anh thuận mắt hơn: Rất biết điều, đáng giá bồi dưỡng.
Tô Hàn đã nửa quỳ đứng dậy, hôn y.
Trái tim Tô Băng khẽ run lên, ấn gáy hắn, danh chính ngôn thuận chiếm đủ tiện nghi.
Tô Hàn bị hôn đến mặt đỏ bừng, chờ đến khi hắn đẩy Tô Băng ra, cúi đầu nhìn tiểu Nguyên Anh, cư nhiên đã ngủ tựa như một tiểu thiên sứ rồi.
Tô Hàn chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn nộn nộn của nó, nhịn không được nói: “Thật đáng yêu.”
Tô Băng hôn hai lần bị nhen lên lửa,l úc này nhìn hắn thế nào cũng thấy ngứa ngáy, nắm tay hắn muốn bảo hắn hay về thức hải, kết quả Tô Hàn đã đứng dậy, nói với tổ lão niên đằng xa đang “quyết đấu sinh tử” với các tiểu Nguyên Anh: “Các ngươi thử tâm sự với chúng nó một chút xem sao, hẳn là có tâm nguyện hàng ngày, thỏa mãn chúng thì sẽ nghỉ ngơi.”
“Tâm nguyện hàng ngày?” Tóc Trương Hoài Đức bị Trương Tiểu Đức túm rối bù.
Tô Hàn qua đó hướng dẫn nói: “Đúng, hỏi thử xem nó muốn cái gì, sau đó làm giúp nó, bọn nó sẽ nghỉ ngơi.”
Trương Hoài Đức liền vội vàng hỏi tiểu tổ tông rúc lên rúc xuống của mình kia: “Ây dô, rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”
Trương Tiểu Đức chỉ chỉ Mộc Hiển Vinh nói: “Dứt tóc hắn,”
Trương Hoài Đức: “…”
Mộc Hiển Vinh: “…”
Trương Hoài Đức ho khan một tiếng: “Mộc huynh, giúp chút nhé!”
Mộc Hiển Vinh rất khó chịu nhìn hắn.
Trương Hoài Đức cười ha ha nói: “Dứt một cọng tóc thôi mà, tiểu hải tử náo loạn, mau mau dỗ nó ngủ, chúng ta có thể yên tĩnh chút. Lát nữa nếu như Nguyên Anh của ngươi có yêu cầu gì, nhất định ta cũng sẽ giúp đỡ.”
Hắn vừa mới nói xong, cũng không chờ Mộc Hiển Vinh đồng ý, giơ tay túm tóc hắn, sức lực còn không nhỏ, cư nhiên dứt cả một nhúm.
Mộc Hiển Vinh nổi giận: “Trương Hoài Đức!”
Ngón trỏ của Trương Hoài Đức đặt lên môi, vội vã suỵt nói: “Ngủ rồi ngủ rồi, tổ tông này của ta thực sự ngủ rồi!”
Tô Hàn giật mình, tiến lại xem thử, nhóc con xấu xa y xì Trương Hoài Đức thực sự đã nhắm mắt ngủ.
Mộc Hiển Vinh cũng không đoái hoài tới tóc của mình nữa, hắn quay đầu nhìn về phía tổ tông nhà mình: “Ngươi có tâm nguyện gì không?”
Mộc Tiểu Vinh chỉ chỉ Trương Hoài Đức: “Đá mông hắn.”
Trương Hoài Đức nghệt ra, người xung quanh đều cười phá lên.
Mộc Hiển Vinh cười hê hê: “Lão Trương, chính ngươi đã nói rồi đó, chắc chắn giúp đỡ đúng không? Vậy ta sẽ không khách khí nha.”
“Ấy ấy ấy!”Trương Hoài Đức liền vội vàng đứng lên, “Ngươi thế này quá đáng a!Mông của ông đây há là nơi ngươi có thể… ái da ui!”
Mộc Hiển Vinh đá một cước, động tác kia như đá cúc xúc vậy, mạnh đến mức có lẽ có thể vào thẳng gôn!
Trương Hoài Đức bưng mông, mặt hung thần ác sát: “Mộc lão đầu, ta liều mạng với ngươi!”
Mộc Hiển Vinh vừa thấy tiểu tổ tông của mình đã ngủ, cũng không sợ nữa: “Ai sợ ai? Tóc của bản lão tổ há ngươi có thể dứt?!”
Tốt lắm… nhỏ không đánh nữa, lớn lại bắt đầu đánh nhau.
Nhưng tất cả mọi người không rảnh đứng xem, hóa ra thực sự có tâm nguyện mỗi ngày, chỉ cần thỏa mãn là có thể nghỉ ngơi như vậy cũng quá dễ làm.
Vu Hòa Uyên vội vàng hỏi tiểu Nguyên Anh của mình.
Vu Tiểu Uyên nói: “Ta muốn chơi cùng bọn họ!” Nó chỉ là Trương Hoài Đức và Mộc Hiển Vinh đang lăn lộn kia.
Vu Hòa Uyên sầu muộn nói: “Bọn họ không phải đang chơi, là đang đánh nhau.”
Vu Tiểu Uyên học cực nhanh: “Ta muốn đánh nhau với họ.”
Vu Hòa Uyên: “…”
Mắt thấy Vu Hòa Uyên bất động, tiểu Nguyên Anh liền bắt đầu dùng trán ra sức cụng hắn.
Vu Hòa Uyên đã được chứng kiến thủ đoạn của tổ tông này, nhào qua hét lớn: “Trương huynh, Mộc huynh, đắc tội!”
Ngoài miệng hắn nói rất hay, tiến lên liền là một trận quyền đấm cước đá.
Vốn Trương Hoài Đức và Mộc Hiển Vinh đang đánh nhau hăng say trăm triệu lần không ngờ mình sẽ bị đánh lén, đảo mắt vừa nhìn là Vu Hòa Uyên, lập tức xì khói, hai người ngừng đánh, cùng chung kẻ địch mà bắt đầu tẩnVu Hòa Uyên.
Lão Vu đáng thương tuy rằng dỗ ngủ “nhi tử”, nhưng bản thân lại thảm rồi, cái gọi là song quyền không địch lại tứ thủ, hắn kêu oái oái oái thảm thiết, sắp bị đánh chết rồi.
Trận gà bay chó sủa này chỉ sợ chọc cho quần chúng xung quanh cười ha ha.
Tuy bọn họ ẫm ỹ lớn như vậy, nhưng tiểu Nguyên Anh được thỏa mãn “tâm nguyện” vẫn ngủ cực kỳ say sưa, không có chút xíu dấu hiệu sắp tỉnh lại nào.
Thượng Quan Tình cũng mau chóng ôm chặt tiểu Nguyên Anh của mình, hỏi tâm nguyện.
Kết quả Tiểu Thượng Quan áo đỏ trắng trắng hồng hồng thốt ra lời kinh người: “Tự sướng.”
Thượng Quan Tình xấu hổ.
Tô Hàn đúng lúc nghe thấy, hắn hắng hắng giọng làm bộ không nghe thấy gì.
Thượng Quan Tình thầm thì nói với tiểu tổ tông của mình: “Không được đâu, nhiều người như vậy, ta…”
Tiểu Thượng Quan cắn một cái lên mũi y.
Thượng Quan Tình: “…” Mợ nó, tự thì tự, để phi thăng, y quả thực là nghẹn quá lâu rồi.
Nơi này nhiều người, đổi chỗ khác là được, dù sao Thượng giới này chả có bản lĩnh gì, chỉ được cái to.
Tô Hàn thấy y đi xa cũng không biết xấu hổ mà đi hỏi, hắn thấy thỏ Tô Tiểu Tuyết còn đang hờn dỗi, không nhịn được nói: “Nhị ca, huynh cũng dỗ nó chút đi.” Tiểu Nguyên Anh đáng yêu biết bao nha, quả thực là bất phân cao thấp với Tô Tiểu Băng, một đôi tai trắng, một đôi mắt đỏ, rõ ràng bộ dạng mềm mại moe moe nhưng cứ giữ khư khư cái vẻ cao ngạo lạnh lùng, sự tương phản này không khỏi quá đáng yêu đi.
Tô nhị ca cư nhiên đỏ bừng mặt.
Tô Hàn tò mò: “Tâm nguyện của nó là gì vậy?”
Tô Tiểu Tuyết đang muốn mở miệng, Tô Tuyết đã lập tức bịt kín miệng nó.
Y như vậy làm Tô Hàn càng tò mò hơn: “Là cái gì? Không dễ làm à?”
Tô Tuyết vội vàng nói: “Gặp hắn làm gì? Cái tên phiền phức.”
Nhắc tới mới nhớ Tô Hàn quả thực chưa từng thấy Tô Sương, dù sao cũng là đại ca nhà mình, hắn hỏi: “Nhị ca biết đại ca ở đâu à?”
Tô Tuyết khẽ cau mày nói: “Không biết.”
Tô Hàn lại cảm thấy biểu tình này của y rõ ràng là có biết.
Đúng vào lúc này, Tô Tuyết chợt quay đầu lại, nhìn chỗ đằng sau lưng cách đó không xa.
Tô Hàn theo tầm mắt của y nhìn sang, nhưng nơi đó không một bóng người.
Nhưng chính vào lúc này, Tô Tiểu Tuyết vốn đang bay lơ lửng lại lăn ra ngủ thiếp đi.
Tay nhỏ gối dưới gò má, hàng lông mi dài buông xuống, dáng vẻ an tĩnh nhu thuận thực sự khiến người ta yêu thích.
Sắc mặt Tô Tuyết khẽ biến.
Tô Hàn hỏi: “Đại ca…”
Tô Tuyết nói: “Có lẽ nó chơi mệt rồi.” Tô Tuyết nhìn chằm chằm tiểu Nguyên Anh của mình, như có điều suy nghĩ.
Tô Hàn không hỏi tiếp, nhưng hắn lại nhìn nơi trống không kia thêm mấy lần.
Tô Sương… cũng tới Thượng giới rồi? Nhưng vì sao phải né tránh không gặp?Hơn nữa… hắn cư nhiên có thể dùng thuật che mắt ở Thượng giới, điểu này nghĩa là sao?
Hoặc là hắn sớm đã hiểu rõ cách thức sức mạnh tuần hoàn ở đây, hoặc là hắn đã vượt khỏi sức mạnh của Thượng giới này.
Tô Hàn chợt có suy nghĩ, nói với Tô Băng: “Ta cảm thấy đại ca có thể cũng không phải người của thế giới này.” Có tiền lệ của nhị ca, ai dám nói đại ca đến cùng là tình huống gì.
Tô Băng và hắn ngũ giác liên hệ, đương nhiên cũng đã nhận ra.
Tô Hàn khẽ nhíu mày tiếp tục nói: “Ta hoài nghi hắn là người phá vỡ ảo cảnh, hạ ngôn chú cho ta.”
Tô Băng không bất ngờ khi hắn nghĩ như vậy, dù sao ảo cảnh của y không phải người bình thường có thể phá nổi, ngôn chú này cũng không phải người bình thường có thể phóng ra. Nếu như đại ca không phải người của thế giới này, vậy hết thảy đều đã có lời giải.
Tô Băng nói: “Tình huống của hắn và Tô Tuyết khác nhau, hắn hẳn là Phá Vỡ Hư Không mà đến.”
Tô Hàn giật mình: “Vậy hắn nên xuất hiện ở Thượng giới…” Hắn còn chưa nói xong bản thân đã kịp phản ứng, “Đúng rồi, Thượng giới của nơi này còn chưa thành hình.”
Tô Băng nói: “Hắn hẳn là cố ý đến thế giới này.” Dù sao thế giới chưa mở ra Thượng giới thì có tưởng chắn bảo vệ, nếu như chỉ đơn thuần là lựa chọn thế giưới từ trong Hư Không, vậy sẽ không chọn trúng thế giới này được.
Tô Hàn trầm ngâm nói: “Hắn rốt cuộc muốn làm gì?” Còn nữa hắn có thể là ai?
Tuy người quen của Tô Hàn không tính là nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít, dù sao đi qua sáu cái thế giới, trải qua nhiều năm tháng như vậy, có ít thế nào chăng nữa cũng sẽ không ít đến mức đó.
Hơn nữa Tô Hàn rất để ý câu nói của người áo choàng đen lúc phá vớ ảo cảnh: “Tin tưởng ta, ta sẽ không hại ngươi.”
Luôn cảm thấy là một người rất quen thuộc.
Nguyên Anh của tất cả mọi người về cơ bản đã giải quyết xong, duy chỉ có Hắc Kình vẫn còn đang bị bắt nạt.
Tiểu hắc ưng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, đánh chủ nhân cũng không nương tay chút nào.
Tô Hàn bị nó hấp dẫn lực chú ý, đi tới hỏi: “Thế này là làm sao?”
Hắc Kình dở khóc dở cười nói: “Sư phụ, tâm nguyện của nó là gặp Tiểu Bạch…”
Tô Hàn: “…”
Tiểu hắc ưng vung nắm đấm ra sức nện Hắc Kình, vừa nện vừa quát: “Tên bại hoại nhà ngươi, đại hỗn cầu, quỷ đáng ghét, cư nhiên bỏ Tiểu Bạch ở Hạ giới, ta muốn quay về, ta muốn đi tìm y!”
Lòng Hắc Kình khổ sở a, hắn cũng nhớ Tiểu Bạch, nhớ đến tóc cũng sắp trắng rồi, còn luôn luôn phập phồng lo sợ, một ngày ở Thượng giới bằng một tháng ở Hạ giới, sáu ngày sau hắn trở về, thì Tiểu Bạch đã đợi sáu tháng rồi, lỡ như có ruồi vây quanh y thì phải làm sao đây!
Tô Hàn ngó ngó hai người này, thở dài nói: “Ngươi bình tĩnh chút, nghĩ đến chuyện khác phân tán lực chú ý xem.”
Tâm nguyện của tiểu Nguyên Anh nói trắng ra là tâm nguyện của chủ nhân, Hắc Kình một lòng chỉ nghĩ đến Bạch Vô Song, tâm nguyện của tiếu hắc ưng này liền cũng chỉ có một cái đó.
Hắc Kình hiểu ra, hắn cố gắng nghĩ đến vài chuyện khác, cố gắng nửa khắc sau hắn đau khổ nói: “Không được a, càng không nghĩ lại càng nhớ.”
Tiểu Bạch nhà hắn đáng yêu như vậy, nếu như sau khi phi thăng có phải cũng sẽ xuất hiện một Tiểu Bạch nho nhỏ hay không? Tưởng tượng một chút đến Bạch Vô Song bé, hắn lại càng không khống chế được mình.
Sau đó tâm nguyện của tiểu hắc ưng cũng thay đổi: “Ta muốn Tiểu Tiểu Bạch, ta muốn ôm Tiểu Tiểu Bạch ngủ!”
Tô Hàn: “…” Tự cầu nhiều phúc đi cục than đen!
Dày vò nhau đến tận nửa đêm, tiểu hắc ưng rốt cuộc cũng chịu ngủ, tâm nguyện của nó cứ hạ thấp lại hạ thấp, cuối cùng là ôm ngón áp út của Hắc Kình ngủ.
Bởi vì trên ngón áp út của hắn có ngôi sao màu trắng nho nhỏ đại biểu cho Bạch Vô Song…
Vừa thấy như vậy, quả thật là có chút xót lòng.
Ngày hôm sau trời vừa sáng, sau khi mọi người lần lượt tỉnh lại tâm tình đều có chút trầm trọng.
Vừa nghĩ tới nhóc bướng bỉnh hiệu Nguyên Anh kia của mình, từng cái đầu lớn như trâu, hận không thể ngủ chết quách luôn đi cho rồi.
Thế mà sau khi chính thức tỉnh dậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến ngây người.
Trương Hoài Đức kinh ngạc thốt lên: “Trời ơi, ai hái trái cây cho ta vậy?”
Mộc Hiển Vinh cũng vô cùng thảng thốt: “Cái lều này từ đây tới thế?”
Vu Hòa Uyên càng mừng đến chảy nước mắt: “Bảo bảo có quần áo rồi, quần áo! Quần áo thực sự!”
Bên Thượng Quan Tình và Hắc Kình cũng xuất hiện dị dạng.
Trước mặt Hắc Kình bày một đống sắt gọn gàng chỉnh tề.
Trước mặt Thượng Quan Tình là một tấm da hổ, lột cực kỳ tinh tế, quả thực không chút tỳ vết nào…
Tô Hàn cũng tỉnh lại, nhìn nhìn dị dạng của mọi người, tâm tư hắn khẽ động: “Đoán chừng là các tiểu Nguyên Anh làm.”
Mọi người đều là biểu tình “không thể nào tuyệt đối không thể, nhóc bướng bỉnh đó tuyệt đối sẽ không phải là cô tiên ốc”.
Tô Hàn nhìn phía trước của mình và Tô Băng trống không, không khỏi hiếu kỳ hỏi: “Nhóc, ngươi biết làm cái gì?”
Tô Tiểu Băng bay lơ lửng giữa không trung, chỉ chỉ đất trên mặt đất.
Tô Hàn không hiểu.
Tô Tiểu Băng hạ xuống một chút, ngón tay trắng nõn chạm một cái lên mặt đất.
Ngay đó đó một màn khiến tất cả mọi người nghẹn họng nhìn trân trối ra đời!
Chỗ đất tiểu Nguyên Anh chạm vào cư nhiên bắt đầu bốc lên khói trắng, sương mù lượn lờ một lúc, sau khi tan đi đất chỗ đó đã biến mất, thay vào đó là một khối Huyền Mộc màu sắc sáng ngời, vừa nhìn đã biết là phẩm cấp không thấp!
Đờ mờ, đây là chạm đá thành vàng a!
Mắt Tô Hàn sáng lên, đã hiểu: “Ngươi có thể khiến chúng nó hiện ra nguyên hình?”
Tô Tiểu Băng gật đầu.
Mắt mọi người phát sáng, đây là sắp phát tài a!
Vốn đống đất này phải mang xuống Hạ giới mới có thể hồi phục dáng vẻ thiên tài địa bảo, nhưng bây giờ chỉ cần ngón tay Tô Tiểu Băng chạm một cái…
Nhưng mà tiểu Nguyên Anh lại bổ sung một câu: “Sức lực không đủ, chỉ có thể dùng ba lần.”
Vừa nói nó lại chạm vào hai mảnh đất bên cạnh, trong đó một khối biến thành một viên bảo thạch phát sáng lấp lánh, một khối khác thì biến thành một hạt giống màu xanh biếc.