Vương Chính chợt đứng dậy đi ra ngoài ban công phía bên phải Vương Chính trầm mặc hồi lâu.
"Anh à anh ở đây làm gì ?" Tiếng của Vương Nguyên phát ra từ phía sau. Vương Chính quay lại. Vương Chính nở nụ cười nhìn cậu "Anh muốn hóng gió một chút ."
"Anh không vui sao ?" Cậu tiến lại đứng kế bên Vương Chính lo lắng hỏi.
"Không phải sau tết anh sẽ về Anh." Vương Chính chậm rãi nói.
Vương Nguyên ngây người trước câu trả lời của Vương Chính. Thấy cậu im lặng Vương Chính xoa đầu nói "Công ty của anh cần người giải quyết không thể bỏ mặc được ."
"Anh sẽ quay lại !"
"Tất nhiên. "
Vương Nguyên cúi mặt giống như sắp khóc Vương Chính vòng tay ôm cậu vào lòng "Nè sao em mít ướt quá vậy ?"
"Anh à..."
"Em ở đây chẳng phải còn có rất nhiều người quan tâm sao ?" Vương Chính buông cậu ra hôn lên trán cậu lúc còn nhỏ Vương Chính thường làm như vậy chỉ đơn giản là tình cảm giữa anh em. Thế nhưng trong lòng Vương Chính lại nghĩ khác.
"Nguyên Nhi ! Đi vào nhà thôi !" Giọng nói trầm thấp vang lên trong giọng nói xen chút lẫn tức giận. Vương Nguyên quay lại khuôn mặt Vương Tuấn Khải tuy bề ngoài nhìn Vương Chính rất bình thường không có chút tức giận nhưng Vương Chính lại phát hiện ra. Khẽ nhếch môi người Vương Chính buông Vương Nguyên ra.
Cậu đi tới bên Vương Tuấn Khải vui vẻ nói "Tuấn Khải."
"Vào nhà thôi." Vương Tuấn Khải ôm ngang eo cậu đi vào trong nhà.
Vương Chính nhìn theo bóng lưng của hai người nhếch môi cười . Ánh mắt đằng đằng đằng sát khí.