Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 168: - Một Chút Xúc Động.



Chương 184: Cùng là người lưu lạc chân trời  

             “Tốt, giỏi lắm, chạy thôi!” Cổ Dục mỉm cười, vỗ một cái vào đầu gấu nâu, tiếp đó chuẩn bị rời khỏi đây. Mấy con rắn kia ở sườn núi này không lên nổi, thế nhưng bọn chúng có thể từ bên cạnh để vòng qua, tốc độ của mỗi con rắn đều có thể đạt 15 km/h. Nếu như ở trên đường bình thường có thể nó không chạy lại ai, thế nhưng hiện tại là ở trong rừng, vậy thì không có gì có thể nói trước được.  

             Cổ Dục trước tiên vẫn là chạy đi cho chắc.  

             “Rống!” Nghe được lời nói Cổ Dục, gấu nâu ở bên cạnh cũng rống lên một tiếng. Tiếp đó  nó thật nhanh xông về phía trước, Cổ Dục cùng Vua Núi chạy theo phía sau gấu nâu.  

             Nhưng đúng vào lúc bọn hắn muốn chạy đi, đột nhiên có một cái bóng đen từ trong bụi cỏ chạy ra. Thế nhưng so với Cổ Dục, nó chật vật hơn nhiều.  

             Tên này thân đen như mực, dáng dấp giống như là một con gấu nhỏ, nhưng rất rõ ràng nó không phải là gấu. Lúc này nó đang cố gắng chạy trốn, ở trên tay còn cầm theo hai cái trứng rắn. Mà ở trên thân của nó hiện tại vẫn còn đang quấn hai con rắn.  

             Rõ ràng tên này vừa rồi đã đi vào ổ rắn cùng với Cổ Dục. Lúc hắn đi đào nhân sâm, thì nó lặng lẽ đi vào ăn trứng rắn. Kết quả khi bầy rắn trở về, lập tức bao vây nó ở bên trong.  

             Nhưng mà không thể không nói, nó thật sự rất mạnh mẽ, vậy mà có thể xông ra khỏi vòng vây của lũ rắn. Nhưng dường như nó chỉ may mắn thoát khỏi vòng vây mà thôi.  

             Bởi vì trong lúc nó lao ra khỏi vòng vây, lập tức bị những con rắn kia cắn lên cơ thể đồng thời bị tiêm vào không ít nọc độc, khiến cơ thể nó có chút không thể chịu nổi.  

             Xem như là một người trưởng thành, 8 phần 10 đã bị nọc độc phát tán. Huống chi tên này cơ thể lại nhỏ như vậy, còn không biết là bị cắn trúng bao nhiêu phát. Có thể là 10 phát, cũng có thể là 20 phát, thậm chí là trên trăm phát…  

             Hơn nữa trên thân còn mang theo mấy con rắn, mấy con rắn kia cơ thể còn cuộn quanh thân của nó. Sau một cú vấp chân, con vật màu đen này cũng ngã xuống đất, trên tay trứng rắn lập tức bay ra. Mặc dù đây là lúc chạy trối chết, thế nhưng Cổ Dục cũng khẽ liếc mắt nhìn.  

             Chuyện của ai nấy lo, thân của ai nấy giữ, thế nhưng Cổ Dục vẫn là động lòng trắc ẩn. Dù sao cũng coi như là cùng nhau tiến vào ổ rắn, cũng có duyên phận. Cho nên Cổ Dục suy nghĩ một chút, lập tức lục lọi trên thân. Một ít bột hùng hoàng lập tức được ném tới trên thân của nó, khiến lũ rắn độc cơ thể có chút bị trì trệ. Tiếp đó Cổ Dục lập tức kéo mấy con rắn đang quấn trên thân của nó ra, hắn ném bọn rắn về phía sau kế tiếp bắt một phát ngay gáy của con vật màu đen rồi quay đầu chạy tiếp.  

             Mà con vật này dường như cũng biết Cổ Dục đang cứu nó, nó liếc mắt nhìn Cổ Dục một cái sau đó nhắm mắt lại, rõ ràng nó đang cố gắng chống lại nọc độc của rắn.  

             Khoảng thời gian kế tiếp chính là chạy và chạy, nhóm Cổ Dục chạy liên tục hơn một giờ men theo con đường cũ lúc nãy. Sau khi chạy đến được khu rừng thông lúc trước thì bọn hắn mới dừng lại.  

             Lúc một người, ba gấu, một chó dừng lại, Cổ Dục lập tức cười to vui vẻ, xem như cầu phú quý trong nguy hiểm đã thành công. Hiện tại thứ có thể làm cho hắn chật vật như thế này, thật sự không không nhiều.  

       Tuy nhiên không nói những thứ khác, lần này hắn đã có một thu hoạch lớn. Đầu tiên không tính đến thứ nấm thông trước mặt, mà chỉ tính riêng trong không gian bí mật của hắn, những cái nấm mộc nhĩ cùng nhân sâm kia là thứ vô cùng có giá trị.  

             “Đến nào! Cho các ngươi!” Sau khi cười xong, Cổ Dục cũng trực tiếp ngồi ở trên mặt đất. Sau đó lấy ra bốn bình nước phân phát cho Vua Núi, gấu nâu, hai con gấu nhỏ mỗi người một bình, hắn cũng nhìn về phía cái tên lông lá màu đen được hắn chộp trong tay mang theo khi nãy.  

             Thế nhưng lúc hắn nhìn về phía nó thì bất ngờ phát hiện, con vật này dường như cũng không có gì cần phải lo lắng. Mặc dù vẫn còn chưa tỉnh lại, nhưng mà hô hấp của nó đã bình thường, cũng không cần đặc biệt chú ý. Cẩn thận quan sát một chút, Cổ Dục lập tức nhận ra loài sinh vật này.  

             “Không nghĩ ở nơi này vậy mà gặp được nó?” Nhìn thấy con vật này, Cổ Dục lập tức vui vẻ.  

             Chồn Gấu là động vật bảo hộ cấp 1 của quốc gia.  

             Nếu như nói Chồn Gấu có nhiều người sẽ không rõ, nhưng nó cũng có một cái tên khác, đoán chừng cũng có không ít người biết. Chồn Sói!  

             Đúng vậy! Chồn Sói chính là Chồn Gấu, loại sinh vật này tại Trung Quốc cũng chỉ có ở khu vực dãy Đại An Lĩnh. Ở địa phương khác thì không có.  

             Mà loài động vật này số lượng cũng ít đến đáng thương.  

             Thế nhưng số lượng của nó ít, thực ra cũng không trách người khác.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z.z để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!