Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 182: Lên Rổ Ở Vạch 3 Điểm



Mua xong đồ cần thiết, kế tiếp chính là ăn uống vui chơi.  

Kỳ thật mà nói dù ăn ở đâu thì hương vị cũng không thể nào so được với Cổ Dục chính tay nấu, cũng không thoải mái bằng ở tại nhà của mình ăn. Nhưng Khổng Hạo Văn dù sao vẫn còn đi làm, mặc dù trốn việc nhưng hắn bắt buộc vẫn phải ở lại trấn Ngũ Đại. Bởi nếu như bị gọi tên thì phải lập tức có mặt, cho nên cũng chỉ có thể ở tại đây chơi.  

Giữa trưa hai người trước tiên đi ăn một bữa cơm, Khổng Hạo Văn dẫn hắn đến một nhà hàng. Nhà hàng này trước đây y thường hay đến, tay nghề của đầu bếp tiệm này xác thực rất khá. Đương nhiên, nếu so với Cổ Dục thì vẫn còn kém xa. Dẫu sao lúc hắn nếm thử tay nghề của vị đầu bếp này cũng đoán được trình độ chắc là đầu bếp cao cấp mà thôi.  

Dựa theo đánh giá và phân tích, bất kì kỹ năng nào cũng phải chia làm sáu cấp, cấp độ nhập môn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, chuyên gia và cuối cùng là cấp siêu đầu bếp.  

Cấp độ nhập môn cũng chính là người biết làm đồ ăn trên toàn đất nước.  

Ví dụ như mẹ của hắn vẫn thường hay nấu ăn ở nhà, vậy mẹ hắn chính là cấp độ nhập môn.  

Sơ cấp thì có thể dựa vào trù nghệ ra ngoài mở tiệm kiếm tiền rồi, về cơ bản mà nói thì rất nhiều chủ bếp ven đường, tiệm cơm nhỏ cũng tương đương với trình độ này.  

Trung cấp thì có thể lên làm bếp trưởng, tự mở nhà hàng đạt tiêu chuẩn 1 đến 5 sao. Cấp bậc càng cao, tiền kiếm được cũng tự khắc tăng lên. Cổ Dục nhớ trước kia từng ăn qua cá phương lượng của chú hai, tay nghề chính là ở đẳng cấp này.  

Còn cao cấp thì có thể ở trước mặt người khác mà phô diễn ra kỹ thuật nấu nướng tuyệt diệu của mình. Trên cơ bản bếp trưởng nhà hàng 5 sao, chủ nhà hàng 3 sao Michelin, những món tủ của những vị đầu bếp xếp đầu bảng của bọn họ đều được xếp ở cấp bậc này.  

Mà phía trên cao cấp chính là cấp chuyên gia, có thể nói những người này đã đạt tới đỉnh cao tồn tại của nhân loại. Ví như đầu bếp chính trong tiệc chiêu đãi do chính phủ tổ chức, hay là những đầu bếp Michelin của phương Tây mới có tư cách tiến vào cấp bậc này. Đối với Cổ Dục đã đạt tới cấp độ siêu đầu bếp mà nói hắn đương nhiên có thể dùng trù nghệ của mình để áp chế bọn họ, nhưng hắn đối với những điều này lại thập phần lạnh nhạt, không hề để ý đến.  

Bữa cơm này mặc dù không thể sánh bằng hắn làm, nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng ngon miệng. Sau khi ăn xong thì đến tiết mục tắm rửa, xông hơi. Cổ Dục trước muốn đi cắt tóc, hắn đối với kiểu tóc các loại cũng không có bất luận yêu cầu gì. Nhưng bởi mép chân tóc của hắn tương tối cao cho nên có thể cắt đầu đinh, như vậy sau này hắn có thể tự ở nhà cắt tóc cho mình. Lần trước hắn tự cắt tóc cho mình vẫn là ngày mùng 1 tháng 5, bây giờ cũng sắp tháng 6 do đó đã đến lúc nên cắt rồi. Hắn tìm một tiệm cắt tóc nhỏ, sau khi trả 20 tệ tiền cắt tóc xong thì cùng Khổng Hạo Văn đi ngâm suối nước nóng.  

Thật ra mà nói, người phương Bắc rất ưa chuộng những chỗ như suối nước nóng, hoàn toàn trái ngược với người phương Nam. Nhớ lúc còn ở đại học, Cổ Dục cũng quen không ít bạn học người phương Nam, trong số đó có không ít người đối với chuyện ngâm suối nước nóng có chút không tiếp thu nổi. Có ít người là bởi vì thẹn thùng, ở trước mặt người khác trần như nhộng, còn để cho người khác sờ tới sờ lui trên người mình( Kỳ thực là cọ lưng cho nhau), bọn họ thật sự không thể tiếp thu nổi. Còn có một vài người, nhất là mấy bạn nữ sinh càng cố chấp cho rằng nhà tắm là nơi hành nghề của gái bán hoa, bởi những gái bán hoa đó hành nghề đều có hình thức hoạt động này, cho nên bọn họ cũng cho là như vậy.  

Nhưng thực chất bọn họ đều không biết, chỉ cần ngâm qua mấy lần suối nước nóng, được xoa bóp mấy lần. Bọn họ sẽ phát hiện kỳ thực tắm suối nước nóng cũng là một trải nghiệm rất thoải mái.  

Trước tiên là đi tắm gội qua thân thể, sau đó thì đến suối nước nóng ngâm mình. Nhiệt độ nước vừa đủ, đi tìm kỹ thuật viên kỳ cọ cho một trận, đem da chết trên người toàn bộ tẩy sạch sẽ. Sau đấy thì lại đi tắm lại với xà phòng thơm, cạo râu, cuối cùng là đi xoa bóp.  

Ấy! Không nên hiểu lầm, là nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh xoa bóp. Chờ ở đại sảnh một lúc thì sẽ có người đến mát xa ngay tại chỗ, ở đây cũng có chế độ đặt phòng riêng, nhưng phải tốn tiền. Xoa bóp xong còn được phục vụ làm sạch tai, ấn huyệt chân, còn có thể đi xông hơi một hồi để giảm căng thẳng.  

Phần lớn các trung tâm suối nước nóng ở phương Bắc đều cung cấp cơm trưa, tối, nghỉ ngơi qua đêm ở đại sảnh cũng không thu thêm phí. Cho nên hiện tại cũng có không anh trai đang nghỉ ngơi ngoài đại sảnh. Dân đến phương Bắc công tác sẽ không đi tìm khách sạn mà là trực tiếp đi tìm phòng tắm hơi, vừa tiện nghi lại thoải mái, còn rất an toàn. Dù gì đồ dùng cá nhân cũng đều được cất trong tủ có chìa khóa riêng, cũng không có khả năng bị trộm.  

Sau khi Cổ Dục cùng Khổng Hạo Văn đến đây, dĩ nhiên là tận hưởng toàn bộ quá trình này. Trong lúc đến phòng xông hơi, Khổng Hạo Văn không biết lấy từ đâu được nửa trái dưa hấu ướp lạnh. Hai người ngồi ở một phòng không có người, một bên xem TV, một bên xông hơi, một bên ăn dưa hấu, khỏi phải nói sảng khoái cỡ nào.  

Nhưng ngay lúc này, đột nhiên cái ghế lô phía cửa chính bị đạp đổ, tiếp đó liền có mấy người từ bên ngoài đi vào. Người cầm đầu vừa tiến đến, Cổ Dục ngẩng đầu lên nhìn, bốn mắt nhìn nhau, song phương đều ngẩn ra. Bởi vì cái người vừa đạp cửa vào kia Cổ Dục có quen biết.  

“Chú?” Nhìn Cổ Dục, cô gái bên kia nghi ngờ hỏi một câu.  

“Là cô sao, Lữ Thi Văn?” Nghe được lời chào hỏi từ đối phương, Cổ Dục tươi cười đem miếng dưa hấu nuốt xuống, sau đó lại có chút thấp thỏm hỏi.  

Cô gái này hẳn là bạn tốt của Phùng Thư Nhân, cùng với một cô bạn khác cũng làm nghề livestream, tên gọi là gì ta? Nhớ rồi! Gọi là Đình Đình.  

“Vâng! là cháu, thật là trùng hợp nha chú?!” Nghe được lời của Cổ Dục, Lữ Thi Văn vui sướng đáp lại, tiếp đó cô đi vào bên trong, vừa cười vừa nói.