Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 201: Buổi Tiệc



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhắc mới nhớ, lúc trước các cô thường xuyên nhìn thấy mấy người có chồng. Sau khi chồng các cô ấy uống say thì các cô ấy đều phải bận bịu bốn bề thu dọn đồ đạc. Vào lúc đó bọn cô có suy nghĩ đều là phụ nữ nhưng mà bọn cô lại không phải làm những việc như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu......  

Chẳng qua hôm nay tại nhà Cổ Dục lại được thử nghiệm một chút công việc này, nói như thế nào đây ta? Kỳ thật vẫn có chút vui vẻ...  

Cái cảm giác trong nội tâm này thật sự rất khó dùng ngôn ngữ để diễn tả.  

Dù sao giữa người và người kết giao với nhau, ngoại trừ tình yêu, tình thân thì tình cảm bạn bè cũng đều quan trọng như nhau.  

Bất quá Cổ Dục thì không có những ý nghĩ này.  

Sang ngày thứ hai Cổ Dục cũng không có câu cá, mà trực tiếp đem cá ở trong trại cá bán đi. Hứa Cẩm cũng tương tự như Cổ Dục nghỉ hết một ngày, tuy nhiên ông ấy so với Cổ Dục còn thảm hơn. Ngày thứ hai ông phải đi đến công ty làm việc, đâu giống như Cổ Dục muốn làm gì thì làm.  

Cho nên mặc dù cũng nghĩ một ngày, nhưng là phải trì hoãn việc ở công ty.  

Chẳng qua hôm nay cũng coi như ông ấy đã được sống lại. Bởi vì hôm nay cá mập của ông ấy sẽ được đưa tới.  

Hôm nay chở cá, ông ấy cố ý sắp xếp hai chiếc xe chở nước, một chiếc là giống bình thường tới chở tôm cá, còn có một chiếc là chuyên dùng để chở cá mập.  

Sau khi bàn giao xong, Cổ Dục còn cố ý đổ một ít nước giếng vào trong vạc cá mập, vì sợ cá mập trên đường đi sẽ chết.  

Hai chuyện làm ăn này sau khi xong xuôi, thẻ ngân hàng của Cổ Dục cũng trong nháy mắt nhiều hơn 2 triệu tệ. Nếu như là lúc ban đầu, khi nhìn thấy hơn 2 triệu tệ đoán chừng Cổ Dục sẽ vui sướng nhảy một cái cao ba mét, chẳng qua bây giờ hắn bình tĩnh hơn trước nhiều rồi.  

Dù sao thẻ ngân hàng của hắn bên trong có hơn 100 triệu trong đó. Bên trong không gian của hắn còn có một cái tượng phật mạ vàng thời Minh, vật này ít nhất cũng phải giá trị 100 triệu đến 200 triệu, tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý.  

Sau khi đưa cá đi, kế tiếp chính là dọn dẹp ao cá. Công việc này không cần đến Cổ Dục, Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi rất nhanh đã đem ao cá dọn dẹp xong.  

Dọn dẹp xong ao cá, Cổ Dục muốn buổi tối xả nước ra nhưng hắn hoãn lại không làm vì hắn đã hứa ngày mai sẽ đưa Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi đi chơi ngày quốc tế thiếu nhi.  

Hơn năm giờ chiều, Cổ Tấn đón bọn nhỏ đi học trên trấn trở về nhà. Những đứa trẻ khác cũng không giống như là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, điều này khiến Cổ Dục còn cho rằng bọn nó không có ngày tết thiếu nhi.  

Tại thôn Cổ gia, không có các loại ngày như quốc tế thiếu nhi hay ngày Quốc Tế Lao Động.  

Những đứa trẻ được nghỉ định kỳ ở nhà, nếu như không phải chạy như điên trên núi thì cũng phải hỗ trợ làm việc. Cái này cũng giải thích được nguyên nhân vì sao nói trẻ con nhà nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, bởi vì bọn hắn thật sự không có thời gian để đi chơi.  

Nếu như không phải nhờ Cổ Dục đoán chừng Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi hôm nay cùng lắm là được ăn bữa ngon mà thôi, còn muốn đi ra ngoài chơi ư? Điều đó không có khả năng!  

Nhưng mà bây giờ đã có Cổ Dục, mọi thứ đều có khả năng xảy ra.  

Trong nháy mắt đã đến ngày 1 tháng 6. Sáng sớm hôm nay Cổ Dục đã dậy làm điểm tâm. Trước tiên cho Vua Núi, bạo quân cùng Vua Bầu Trời ăn. Hơn bảy giờ sáng, Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân cùng Lý Vân Vân cũng đã đi tới trước cửa nhà của Cổ Dục.  

Kỳ thực Lâm Lôi vốn là không muốn đi, cô không phải là trẻ con. Nhưng do Cổ Dục đã mở miệng mời hơn nữa Phùng Thư Nhân cũng muốn đi, vì vậy cô cũng đã đồng ý đi.  

Mặc dù sáu người là có một chút vượt chỉ tiêu. Tuy nhiên xe của Cổ Dục cũng khá lớn, hơn nữa còn có hai đứa trẻ con. Chỉ cần không bị cảnh sát giao thông chặn lại, vậy thì không có vấn đề gì lớn.  

Tại nhà Cổ Dục ăn bữa sáng xong, Cổ Dục lái xe, chở mọi người đi về thành phố. Thành phố Hưng An cũng không có công viên trò chơi nghiêm chỉnh nào giống như Happy Valley hay Disneyland. Ở đây chỉ có công viên nước mà thôi, nhưng tới tháng bảy nó mới mở cửa.  

Nhưng cái này cũng không hề đại biểu cho Đại Khánh không có chỗ chơi. Ở đây nổi tiếng nhất là suối nước nóng, tự nhiên cũng có nơi vui chơi là suối nước nóng.  

Hôm nay điểm đến của bọn Cổ Dục chính là chỗ này.  

Lái xe hơn hai giờ chạy theo hướng dẫn, bọn Cổ Dục đã đi tới công viên trò chơi suối nước nóng.  

Mặc dù thành phố Đại Hưng cũng không lớn, nhưng hôm nay dù sao cũng là ngày một tháng sáu cho nên cũng có rất nhiều người đến chơi. Đỗ xe xong, Cổ Dục cũng mang theo đám người đi vào trong.  

Ở đây cùng nhà tắm công cộng rất giống nhau. Nhưng khác nhau chính là nơi này có rất nhiều suối nước nóng. Kiểu tắm ở đây là nam nữ cùng tắm chung và ở đây cũng không phải tắm ở trong phòng mà là ở ngoài trời, cần phải mặc áo tắm, cũng có rất nhiều các trò chơi trên nước có thể chơi. Lúc mới tới, Lý Vân Vân, Lâm Lôi, Phùng Thư Nhân trên mặt đều có chút sợ hãi và xấu hổ, bởi vì các cô chưa bao giờ mặc qua những thứ này. Phùng Thư Nhân có thể còn có một chút kích động muốn thử nhưng Lý Vân Vân cùng Lâm Lôi thì nhanh chóng xấu hổ đến mức đầu cúi gằm xuống đất.