Cảm giác như ở đây mở quầy hàng để bán không có thu phí cho nên ở đây mới bán đủ thứ như thế.
Nào là bán đồ ăn, đồ chơi. Lúc nãy bên trong kia thì chỉ có bán đồ chơi, ra đây thì đủ thứ, loại nào cũng thấy có bán.
Đủ các loại đồ ăn vặt, đủ các thứ đồ chơi, còn có bán vô số các loài động vật nhỏ.
Cổ Dục sở dĩ hối hận vì đã đi đường này là bởi vì ở đây nhiều người bán đồ thì tất nhiên cũng sẽ có nhiều người mua đồ. Mà số lượng nhiều nhất ở đây chính là những bạn nhỏ.
Vua Núi bề ngoài quá hung dữ, nếu như người trưởng thành nhìn thấy có thể sẽ cảm thấy cuốn hút, nhưng mà nếu những bạn nhỏ nhìn thấy có lẽ sẽ bị dọa sợ.
Cổ Dục cũng không muốn dọa sợ đám nhóc nhưng mà hắn cũng không có ý định quay lại đường cũ. Vì vậy khi nhìn thấy nhiều người như vậy hắn lập tức đem Vua Núi kéo lại sát bên cạnh mình sau đó mới tiến vào giữa đám người.
Sau khi tiến vào đám đông, đoạn đường đầu tiên này đều là bán đồ ăn.
Đảo mắt nhìn xung quanh đúng là không thiếu đồ ăn vặt nào cả. Nhìn những đồ ăn ở đây cùng mùi thơm của nó Cổ Dục khẽ nhíu mày lại.
Hương vị mà những người ở đây làm ra chắc chắn sẽ không thể so với đồ ăn hắn nấu, nguyên liệu cũng là những loại bình thường, không phải cao cấp gì. Nhưng đây chỉ là đồ ăn vặt trên phố nên cũng không thể đòi hỏi gì nhiều.
Hơn nữa bây giờ cũng gần mười một giờ trưa rồi nên hắn cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Vì vậy dưới cơn thèm của mình, hắn đi lại cái sạp bán đồ ăn nhìn sạch sẽ một chút để mua đồ ăn cho mình, như mực viên, đậu hũ thúi hay đùi gà nướng. Hắn cảm thấy mấy món này ăn rất ngon miệng, tất nhiên hắn cũng không quên chia cho Vua Núi một ít.
Đi hết khu ăn vặt sẽ tới khu bán đồ chơi. Cổ Dục nhìn qua một lượt sau đó chọn mua 2 con búp bê mang về cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.
Thật ra từ nhỏ Cổ Dục đã sợ búp bê và con rối nên khi hắn nhìn thấy những con búp bê ở đây hắn cảm thấy rất kinh khủng. Do từ nhỏ hắn đã sợ nên cho tới giờ hắn vẫn không hiểu lý do vì sao những đứa trẻ nhỏ bây giờ lại thích chơi đồ vật này.
Nhưng dù sợ đi chăng nữa thì hắn vẫn quyết định mua hai con cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi.
Hết khu bán trò chơi chính là khu bán những động vật nhỏ.
Ở đây bán rất nhiều loài động vật mà chúng ta thường hay thấy trong cuộc sống bình thường. Từ những loài vật sống dưới nước như rùa con, cá vàng, cá chép, cá bảy màu đến những loài trên cạn như hamster, mèo con, chó con, thỏ con, gà con… Nhưng những loài vật nhỏ bé này khi nhìn thấy Vua Núi thì đều sợ hãi co rúm lại.
Nỗi sợ này giống như đã có sẵn trong máu bọn chúng.
Tại đây ngoài những con vật bình thường này cũng không có buôn bán những loài động vật quý giá đắt tiền nào cả, đơn giản vì những loại động vật này rất mắc. Con rẻ thì cũng khoảng mười mấy tệ, con đắt nhất cũng phải chục tệ.
Lúc Cổ Dục đi tới đây thì nhìn thấy ở đây không chỉ có trẻ nhỏ đứng xem mà ngay cả người trưởng thành cũng đứng đây để xem những động vật bé nhỏ này.
Tuy nhiên Cổ Dục cũng chỉ xem mà thôi. Mặc dù hắn cũng có chút hứng thú với những con vật nhỏ này nhưng mà hắn suy nghĩ lại ở nhà mình cũng không thiếu vật nuôi. Ngoại trừ Vua Núi, còn có Bạo Quân, Vua Bầu Trời. Những con vật này con nào con nấy đều hung tợn, nếu hắn mua vài con vật nhỏ bé ở đây về không chừng sẽ bị đám này dọa chết.
“Chú Dục!” Lúc Cổ Dục vừa đi hết đoạn đường này, đang chuẩn bị lên xe về nhà.
Thì nghe thấy một âm thanh vui vẻ ở bên cạnh gọi tên hắn. Nhìn theo hướng âm thanh phát ra Cổ Dục nhìn thấy một cô bé đứng lên từ giữa đám người, mặt hưng phấn vẫy tay với hắn đồng thời cũng nhanh chóng chạy lại chỗ hắn.
Mà hành động của cô bé làm không ít người quay đầu nhìn lại.
Thật ra những người này nhìn cô bé không phải vì cô bé gọi Cổ Dục, mà bởi vì cô bé này quá xinh đẹp.
Cô bé này chính là bạn của Phùng Thư Nhân, Đan Đình Đình.
Trước đây cô bé từng ở nhà Cổ Dục ăn cơm, khi nhà Cổ Dục làm nước đào thì cũng tới phụ giúp một tay.
Chẳng qua lúc đó đang là mùa xuân, thời tiết lúc đó vẫn còn hơi lạnh vì vậy lúc đó cô bé mặc khá nhiều quần áo. Tới lúc cô bé giới thiệu cho Cổ Dục bản thân mình là streamer vũ đạo thì Cổ Dục cũng không mấy để ý hình dáng cô bé.
Bây giờ xem như thời tiết đã là mùa hè, có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng cô bé hơn. Nhưng mà có vẻ như cô bé hôm nay ăn mặc khá mát mẻ. Phía trên mặc một cái áo thun bó sát người, hơn nữa còn hở rốn, cảm giác như cô bé này không sợ lạnh. Phía dưới cô bé mặc một cái quần đùi ngắn, để lộ ra đôi chân dài hoàn mỹ, phải công nhận rằng đôi chân của cô bé đẹp dã man.
Vừa dài, vừa thẳng lại vừa trắng chắc hẳn nó cũng phải tới 1m1. Dưới chân cô bé lại đi thêm một đôi giày thể thao màu trắng, nhìn đúng là quá mê người. Trước kia từng nghe câu ‘với đôi chân này có thể chơi một năm”. Hôm nay tận mắt chứng kiến Cổ Dục có thể khẳng định câu nói đó là đúng.
Một đôi chân dài hoàn mỹ, nhan sắc cực đẹp, vóc dáng mảnh mai. Với những tiêu chí này thì thật sự quá hấp dẫn người khác vì vậy chẳng có gì lạ khi ánh mắt của đám người ở đây nhìn theo cô bé như vậy.
Tuy nhiên khi bọn họ nhìn thấy Đan Đình Đình chạy về phía Cổ Dục thì ánh mắt họ nhìn Cổ Dục dường như khá hung dữ.
Chẳng qua họ cũng chỉ nhìn vậy thôi. Chứ nhìn thấy cánh tay cơ bắp của Cổ Dục cộng thêm Vua Núi bên cạnh, chỉ có người mù mới dám trêu chọc bọn họ.