Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 266: Tiết Thanh Huyến Đến



Một bên lái xe, một bên nhỏ giọng tính toán, giờ hắn đương nhiên dư sức mua thêm một cái SUV. Lúc trước chưa mua chiếc xe bán tải này thì xe hắn muốn mua nhất chính là xe SUV. Bây giờ nếu đã muốn mua, lại không có thiếu tiền, vậy thì hắn nhất định tính toán mua một chiếc.  

“Vẫn là chờ lát nữa hỏi Khổng Hạo Văn một chút vậy.” Khẽ cười một cái, Cổ Dục lập tức chú tâm lái xe, tăng tốc độ hướng về thành phố Đại Hưng.  

Lúc bọn họ đến nơi thì cách thời gian hẹn vẫn còn sớm, chưa tới 4 giờ. Con người Khổng Hạo Văn nhìn thì lôi thôi lếch thếch nhưng bản thân hắn xử lý chuyện lại rất có hiệu suất. Gần đây hắn ta đang xử lý vấn đề bảo vệ môi trường, cho nên công việc có chút lu bu, không cách nào tan làm sớm được. Cổ Dục dĩ nhiên cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm khó người ta, thế nên bọn họ trước tiên lái đến một khu mua sắm, sau đó bắt đầu đi dạo.  

Sự thật chứng minh, cho dù là Lâm Lôi cùng Lý Vân Vân bình thường ăn mặc trông giản dị, đơn điệu. Thế nhưng họ cũng là phụ nữ, mà đã là phụ nữ thì đối với đi dạo và mua sắm thì chắc chắn không có lực chống cự.  

Trong vòng hai tiếng, đa phần bọn họ đều đã đi dạo qua, có điều hai người họ cũng thật là chỉ có “đi dạo”. Cuối cùng vẫn là Cổ Dục mua cho Cổ Tú Tú cùng Lưu Phi Phi mỗi người một đôi giày xăng đan. Bọn họ cái gì cũng không mua, chỉ thực hiện đúng chất là đi dạo. Kỳ thực Cổ Dục cũng rất khó lý giải, cứ…đơn giản như vậy mà đi dạo???  

Nhưng mấy người các cô lại đi đến không biết mệt.  

Cuối cùng đã tới 5 giờ 30 chiều, Khổng Hạo Văn bên kia tan làm. Tiếp đó gửi cho Cổ Dục cái định vị, nói rằng đã sớm đặt chỗ trong quán ăn, rồi bảo bọn họ đến đó.  

“Tôi thấy món ăn ở đây làm khẳng định không ngon bằng chú em làm đâu! Tiếc là số lần chúng ta gặp không nhiều, mỗi lần đi ăn cơm chú em có biết tôi nhớ đến tay nghề của chú em như thế nào không?”  

Từ đĩa thức ăn được đặt trước mặt, Khổng Hạo Văn gắp lên một miếng thịt ngao trắng mềm bỏ vào miệng, một bên nhai một bên cười ha hả nói.  

“Ừm…mùi vị cũng không tệ mà?!” Nghe được lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục một bên nhả vỏ ngao từ trong miệng ra, cũng bật cười mà nói.  

Đừng chỉ nhìn Cổ Dục có tay nghề nấu nướng tài ba mà nghĩ hắn ở trên phương diện ăn uống sẽ khắt khe và kén chọn. Kỳ thực hắn cái gì cũng có thể ăn được, không cậy tài khinh người, đồ ăn bên ngoài tất cả đều có thể thử qua.  

“À đúng rồi! Tôi có mang rượu đến cho ông anh nè. Nhớ cất kỹ nha!” Sau khi ăn được vài miếng, Cổ Dục lúc này mới nhớ mình còn mang cho Khổng Hạo Văn chai rượu ngâm, lập tức lấy chai rượu ra nói.  

Vừa nghe đến hai chữ “rượu ngâm”  hai mắt của Khổng Hạo Văn lập tức sáng rực lên. Cổ Dục tuy không nhiều bằng hữu, nhưng rượu nhà Cổ Dục đương nhiên sẽ để cho Khổng Hạo Văn uống đầu tiên.  

Nhớ lần trước hai người uống với nhau một trận, nhưng chỉ có hơn một lít rượu mà thôi. Tiếp đó thì Cổ Dục cho hắn mang trở về hai lít rượu.  

Thế nhưng đến ngày thứ ba hắn bỗng gọi điện cho Cổ Dục, khóc lóc than thở nói rằng rượu bị cha cùng ông nội lấy mất. Những ngày qua không có lúc nào là hắn không tưởng niệm đến rượu của Cổ Dục.  

Không nghĩ tới Cổ Dục hôm nay vậy mà lại mang tới cho hắn, đây quả thật là một chuyện tốt đến không thể tốt hơn.  

“Uống chậm một chút! Lần này đừng có để bác trai cùng ông nội lấy đi nữa đấy.” Nhìn dáng vẻ như nhặt được bảo bối của đối phương, Cổ Dục lập tức bị chọc cười, vui vẻ nói.  

“Yên tâm! Yên tâm! Lần trước là do tôi ngốc, mang đi khoe khoang nên mới bị cướp đi. Bình rượu này tôi giữ lại, từ từ uống….A! Hay chúng ta cùng làm một ly đi?” Khổng Hạo Văn cười mờ ám một cái, hắn vừa nói vừa gật đầu. Tiếp đó không kịp chờ mà tự rót cho mình một ly, gương mặt đầy hưng phấn nói với Cổ Dục.  

“Tôi thì xin thôi đi, dù sao chút nữa còn phải lái xe đưa mọi người về nữa.” Liếc mắt nhìn đến những người còn lại đang ngồi cùng bàn, Cổ Dục mỉm cười, từ tốn nói.  

“À à….đúng vậy! An toàn của người nhà là trên hết!” Nhìn lướt qua mấy cô gái đang ngồi bên cạnh mình, Khổng Hạo Văn  cười tủm tỉm, ngượng ngùng nói.  

Nhưng vừa nghe câu nói này xong, gương mặt của ba người Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân lập tức không tự chủ mà đỏ cả lên. Sau đó giả vờ như không nghe thấy gì mà cúi đầu xuống tiếp tục ăn. “người nhà”....cái này….  

“Đúng là đồ ăn cũng chả chặn nổi miệng của ông anh mà. Nào, tôi lấy nước thay rượu, cạn đi!” Cổ Dục đương nhiên là nhìn ra được ba cô gái khi nghe Khổng Hạo Văn nói xong thì đều xuất hiện biểu cảm khác thường, có lẽ là bị lời nói của ông anh này chọc cho ngượng ngùng rồi. Hắn không khỏi huých đối phương một cái, tiếp đó mang vẻ mặt khinh bỉ nói.  

“Cạn!” Khổng Hạo Văn nghe thế cũng sảng khoái cười một cái, hắn biết Cổ Dục cùng các cô gái kia đều là người da mặt mỏng, cho nên hắn cũng không dám nói giỡn quá trớn. Lúc này không chỉ có mỗi hắn và Cổ Dục, còn có nhiều người khác ở đây, đối với người lạ thì không nên nói nhiều chuyện riêng tư của mình. Chính vì vậy hắn cũng lập tức bưng ly lên, một mặt vui vẻ thoải mái cụng ly với đối phương, hai người vừa uống vừa nói chuyện vui vẻ.  

Cổ Dục lúc này nhắc tới chuyện muốn mua xe của mình.  

Khổng Hạo Văn tỏ vẻ không phải chuyện gì to tát, hắn ta mặc dù không có nhu cầu mua xe. Thế nhưng nếu chỉ là giúp Cổ Dục tìm nơi tư vấn và bán thì đương nhiên là chuyện dễ như ăn kẹo.  

Giải quyết những chuyện này xong, hai người dời sang chủ đề khác, vừa bàn luận vừa vui vẻ uống.  

Mặc dù một người uống rượu, một người uống nước, nhưng lại uống đến hăng say. Giữa bạn bè với nhau không nhất thiết cứ phải đụng vào rượu, huống chi Khổng Hạo Văn cũng không phải là chưa từng uống với Cổ Dục, tửu lượng của hắn cũng đấu không lại đối phương.