Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 286: Nữ Tài Xế Điên



Mà chuyện này đối với cha của Cổ Dục cũng chẳng còn lạ gì nữa, chỉ đành bỏ ngoài tai những lời nói đó rồi tập trung vào việc lái xe. Mặc dù đường xá có chút không giống lúc trước, nhưng dù sao thì đại khái phương hướng ông cũng đã biết, cộng thêm việc Cổ Dục gửi cho ông định vị thì rất nhanh họ đã đến được thôn Cổ Gia.  

Vừa tới cửa thôn, cha mẹ Cổ Dục đều thở phào nhẹ nhõm.  

Thật sự mà nói, từ Cáp Nhĩ Tân tới thôn Cổ Gia cũng chỉ mất năm tiếng lái xe, cũng chẳng tính là xa lắm. Bởi vì gần khu này chưa có đường sắt cao tốc kết  nối, nếu như có đường sắt cao tốc thì đi đến nơi này nhanh hơn nhiều. Cha mẹ Cổ Dục vì sợ bị kẹt xe, cho nên mới bốn giờ sáng họ đã dậy sớm để lên đường.  

Dù sao thì Tết Đoan Ngọ cũng chỉ được nghỉ có ba ngày, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đi ra bên ngoài dạo chơi.  

Mặc dù họ đi sớm như vậy, nhưng hiện tại đến nơi này thì cũng đã gần 11 giờ rồi.  

“Bây giờ cái chính là tìm nhà ở đâu.” Vào trong thôn thì sẽ đơn giản hơn nhiều. Trong lúc bọn họ định xem lại định vị mà Cổ Dục gửi thì lúc này có một ông lão gõ cửa sổ xe bên phía chỗ ngồi của cha Cổ Dục với một vẻ mặt đầy ngạc nhiên.  

“Là An Bình sao?” Từ xa thấy được xe của cha Cổ Dục đi tới, lúc này ông lão kia nở một nụ cười rồi tò mò hỏi.  

“Ông, ông là ai...?” Nghe thấy người kia nhắc tới tên mình, cha của Cổ Dục có chút nghi hoặc hỏi.  

Ông của Cổ Dục tên Cổ Đức Minh, cha của Cổ Dục tên là Tần Cổ An Bình, cái này trước đó cũng đã giới thiệu qua. Người này đã biết tên, vậy tức là ông ấy là người quen. Thế nhưng cũng đã rất lâu Cổ An Bình không trở lại nơi này, vậy nên thật sự có chút nghi hoặc.  

“Tôi tên Cổ Niên Hải, ha ha ha. Mọi người chẳng phải đang muốn đi tới nhà Tiểu Dục sao?” Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Cổ An Bình, lúc này ông lão cũng cười nói... Nghe được tên của ông ấy, cha của Cổ Dục cũng lập tức phản ứng lại.  

“A! Là anh Bảy đây ư! Ha ha… Đúng vậy! Bọn em là muốn về đoạn tụ với Cổ Dục một chút, dù sao thì đây cũng là tết mà.”  

“Ha ha ha, cái thằng nhóc thối này sao lại có thể sinh ra một đứa con trai tài giỏi tới vậy chứ. Nói thật, Tiểu Dục thực sự rất có tiền đồ đó nha, một ông chủ lớn lại rất có năng lực. Cái xe chạy băng băng này là nó mua cho chú đúng không? Tốt đấy, tốt đấy.”  

Cổ An Bình lái chiếc xe này vào trong thôn quả thực đã được không ít người chú ý tới.  

Mặc dù có nhiều người nói chiếc xe bán tải của Cổ Dục đang sử dụng có giá hơn một triệu tệ, so với chiếc Mercedes này còn đắt hơn nhiều. Thế nhưng người trong thôn không biết những thứ này, bọn họ quen thuộc nhất vẫn là ba loại Mercedes, BMW, Audi. Trong mắt bọn họ thì xe tốt nhất vẫn là thuộc ba hãng xe này, những loại khác thì không hề biết tới.  

Vì vậy, khi chiếc xe của cha Cố Dục đi vào, lập tức gây cho họ một sự hiếu kỳ.  

Mà Cố Niên Hải lại tinh mắt nhận ra Cổ An Bình, cho nên ông lập tức lại gần làm quen.  

"Ha ha, cũng là con trai hiếu thuận mà thôi. Đúng rồi anh Bảy, nhà của bọn em ở hướng nào? Đã lâu rồi em chưa có về, mọi thứ đều thay đổi có chút không nhận ra rồi.”  Nghe được người khác khen con mình, Cổ An Bình tươi cười niềm nở. Nhưng mà cũng may ông vẫn còn nhớ rõ mục đích mình đến đây, cho nên lập tức hỏi.  

“Nếu muốn tìm nhà của chú em thì tốt nhất là đi theo con đường rộng phía trước. Có cái cửa sắt lớn phía đông kia, bốn phía tường cao vây kín, trên nóc nhà còn có cái cột chống sét, đó là nhà của chú đấy.” Sau khi nghe Cố An Bình nói, Cố Niên Hải cũng niềm nở chỉ dẫn đường.  

“Cảm ơn anh Bảy nhiều nhé, lúc nào có thời gian chúng ta cùng nhau uống vài chén.” Cố An Bình chuẩn bị về nhà, bên kia Cố Niên Hải cũng khách sáo mà vẫy tay.  

“Xem ra Tiểu Dục ở trong thôn cũng có chút tiếng tăm.” Tiếp tục lên đường, Cổ An Bình quay về phía vợ mình cười sảng khoái nói.  

“Dĩ nhiên! Là con trai của tôi cơ mà, nhưng mà người ta thường nói ‘tiền tài không nên để lộ ra ngoài’. Không biết tên nhóc này thường ngày có vung tay quá trán hay không, đừng để đến lúc đó bị người ta để ý tới thì không tốt.” Nghe lời nói của Cổ An Bình, mẹ của Cổ Dục cũng đắc ý trả lời, nhưng nói được nửa câu thì lại ngập ngừng suy nghĩ.  

“Bà yên tâm đi! Con trai của chúng ta đã sớm có tính toán rồi, nó cũng đã ở lại đây lâu như vậy rồi, cái này còn cần bà phải lo sao.” Cổ An Bình nhìn vợ rồi cười nói, chân đạp ga hướng về phía trước.  

Quả thật như lời Cổ Niên Hải nói, nhà của bọn họ thật sự rất dễ tìm.  

Ngoại trừ cái cửa sắt lớn kia hiện tại đang mở, tất cả đều có thể dễ dàng nhìn thấy.  

“Uông uông...” Lúc này Vua Núi ở cửa ra vào nhìn thấy xe đi tới thì lớn tiếng kêu lên. Nghe được tiếng của Vua Núi, Cổ Dục từ trong nhà chạy ra, khi nhìn thấy là cha mẹ thì vẫy tay chào họ.  

“Cha, mẹ, ở chỗ này này!”  

“A!” Thấy được Cổ Dục, khuôn mặt mẹ Cổ Dục hiện lên nụ cười vui vẻ, sau đó cũng vẫy tay chào lại. Dưới sự chỉ dẫn của Cổ Dục thì bọn họ cũng đã thành công đỗ xe vào giữa sân nhà. Nhưng vừa mới xuống xe, tiến vào trong phòng khách, họ lập tức phát hiện ra căn nhà không chỉ có mình Cổ Dục. Ở đây, trừ Cổ Dục còn có Phùng Thư Nhân, Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Cổ Tú Tú, Lưu Phi Phi, tất cả đều có mặt ở đây.  

“À....” Lúc Cổ An Bình và Tô Hiểu Hạ, cũng là cha mẹ của Cổ Dục vào nhà nhìn thấy một phòng già trẻ lớn bé, không khỏi ngây ngẩn cả người.  

Cổ Dục nhiệt tình giới thiệu cho bọn họ.  

“Nào, để con giới thiệu một chút. Vị này là Cổ Quốc Khánh, chắc hẳn cha cũng biết đúng không, là thợ mộc trong thôn, đồ gia dụng trong nhà chúng ta đều là ông ấy làm. Đây là cháu gái của ông ấy Cổ Tú Tú. Đây là Lâm Lôi, là mẹ của Phùng Thư Nhân. Còn đây là Lý Vân Vân, đây là con gái của cô ấy, Lưu Phi Phi. Lâm Lôi và Lý Vân Vân làm việc ở chỗ con, con gái của họ cũng thường xuyên đến đây chơi. Con rất hợp với Tú Tú và Phi Phi, ha ha ha ha.”  

Nhìn vẻ mặt có chút nghi hoặc của cha mẹ mình, Cổ Dục cũng mỉm cười nói.