Bắt Đầu Từ Một Cái Giếng Biến Dị

Chương 487: Giám sát viên



 

             “Cho con làm vợ nhỏ, người làm cha như ông vui lòng sao?” Nhưng ông ta vừa dứt lời, vợ ông ta nghiêm mặt nói.  

             “Nếu như là người khác, vậy chắc chắn tôi không vui. Nhưng nếu là Cổ Dục …..Bà không vui sao?” Nói đến đoạn cuối, Lý Quốc Hưng nhìn về phía vợ mình, hỏi ngược lại một câu.  

             Mà nghe Lý Quốc Hưng nói như vậy, vợ ông ta không khỏi há to miệng, tiếp đó thì câm nín. Bà ta đang suy nghĩ, nếu như quả thật là Cổ Dục thì dường như bà thật sự rất khó lòng mà cự tuyệt nha.  

             Nhất là vài ngày trước, bà đang trò chuyện ở cổng thôn thì có nghe một người qua lại thân thiết với Lâm Lôi nói rằng đám người Lâm Lôi đi theo Cổ Dục đến thành phố Cáp Nhĩ Tân. Sau khi trở về mua mấy thứ quần áo giày dép không thấp hơn mấy ngàn tệ, toàn bộ những thứ đó tính lại đến cả trăm ngàn. Hơn nữa còn nghe nói Cổ Dục cho mỗi người 1 triệu, đây chính là 1 triệu tệ lận đó.  

             Nếu nói không động tâm là không có khả năng nha.  

             Mặc dù có không ít người nói, làm sao có thể vì 1 triệu tệ thì đã đem bán con gái của mình đi?  

             Nhưng ý nghĩa bán này không phải là bán theo cái kiểu kia.  

             Ở thời xưa nói bán con gái thì đó là bán vào trong phủ làm nha hoàn hay là trực tiếp bán vào trong lầu xanh, bất luận sống chết. Hơn nữa, bây giờ mua bán người là phạm pháp nha.  

             Nhiều lắm chính là sính lễ cực cao, nhưng cho dù cao đến tận trời thì con gái nhà người ta đến nhà của bạn, bạn thử đối với người ta không tốt xem?  

             Đừng nói là đánh người, dám mắng một câu thì cha mẹ người ta đều sẽ tới cầm dao phay liều mạng với bạn.  

             Nhưng mặc dù nói không có gì lo lắng đến tính mạng, nhưng nếu một cô gái thật sự đòi sính lễ 1 triệu để gả đến nhà trai. Có lẽ nhà trai không nói gì thì cha mẹ nhà trai cũng sẽ không coi trọng cô con dâu này.  

             Mặt mũi, tôn nghiêm và tiền bạc đều phải chọn như nhau.  

             Nhưng Lý Hưng Quốc cũng không quá lo lắng đến tình hình của Cổ Dục.  

             Hôm nay thoạt nhìn qua con người Cổ Dục rất dễ sống chung, lại thêm Lâm Lôi và Lý Vân Vân cũng đi nhà Cổ Dục. Nghe nói là cùng với ba mẹ Cổ Dục ở chung cũng không tệ, cho nên họ càng cảm thấy yên tâm.  

             Chủ yếu nhất là Cổ Dục thật sự có tiền, cho dù làm vợ bé của Cổ Dục dù sao cũng tốt hơn nhiều so với đi tìm một người bình thường để gả.  

             “Con gái của chúng ta đã tốt nghiệp, lúc nào thì trở về?” Nhìn vợ mình không nói gì, Lý Hưng Quốc suy nghĩ một chút rồi hỏi.  

             “Bây giờ còn đang thực tập, nghe nói muốn ở lại bệnh viện. Chắc phải tốn khoảng chừng hơn trăm ngàn.  Nhưng ông thật sự muốn để cho con trở về như thế? Không để cho nó tìm một người trong thành phố hay sao?” Nghe Lý Hưng Quốc nói như vậy, vợ ông ta cũng không có chống cự nữa mà chỉ nhỏ giọng hỏi.  

             Con gái của Lý Hưng Quốc, ở thôn Cổ Gia rất nổi danh, nhưng mà Cổ Dục chưa từng gặp qua. Thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng nhà ông ta chỉ là một nhà bình thường, không đủ khả năng nuôi sinh viên đại học, cho nên lúc thi đại học đã chọn trường y.  

             Năm nay sau khi tốt nghiệp, nghe nói biểu hiện rất tốt, được trực tiếp phân công ở thành phố thực tập. Nhưng nếu muốn làm chính thức, bệnh viện tuyến ba ít nhất cũng phải hơn trăm ngàn, vốn là vợ chồng Lý Hưng Quốc cũng còn đang suy nghĩ chuyện này.  

             Thực ra, ngoại trừ Lý Hưng Quốc, buổi tối hôm nay có không ít nhà trong thôn có con gái cũng có ý nghĩ như vậy, coi như nhà bọn họ cũng là họ Cổ thì cũng không có để ý đến vấn đề này.  

             Dù sao Cổ Dục và bọn họ cũng không tính là họ hàng gì, xem như ở cùng một họ mà thôi. Nhiều lắm cũng chỉ tính là cùng họ mà thôi, không có bất kỳ quan hệ máu mủ gì cả.  

             Đương nhiên, Cổ Dục dĩ nhiên không biết điều này, nếu như hắn biết chắc hắn sẽ có một chút vui vẻ. Nhiều người đứng xếp hàng như vậy muốn làm vợ nhỏ của mình, đoán chừng một người đàn ông bình thường nào biết thì sẽ đều rất vui vẻ.  

             Đương nhiên, buổi tối hôm nay hắn cũng rất vui vẻ, nhưng hắn là một người hoài niệm.  

             Nháy mắt đã tới ngày hôm sau, lúc đầu Cổ Dục còn tưởng hôm nay rốt cuộc có thể nghỉ ngơi rồi, dù sao thì hôm qua hắn cũng đã đi ra ngoài rất lâu, có lẽ bằng với thời gian một tuần đi ra ngoài của hắn.  

             Nhưng ông trời không muốn như vậy.  

             Hơn 10:00 sáng, trưởng thôn đã đi tới nhà của hắn, đi cùng trưởng thôn còn có mấy người. Trong đó có một người mà Cổ Dục biết mặt, đó là tài xế ngày hôm qua đưa đón trưởng trấn.  



Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!