Nhưng trước khi cậu kịp nói một lời, người phỏng vấn đã xen vào và nói thêm, "Đúng vậy nhỉ, Diêu lão sư đã nói như vậy trong phần giới thiệu của anh ấy cho chương trình sinh tồn dành cho diễn viên đó cách đây vài năm."
Biểu cảm của Diêu Thẩm ngay lập tức khựng lại, tim cậu đập mạnh trong lồng ngực.
Ngồi bên cạnh, Tân Hổ Lỗi không phản ứng gì, vẫn nhìn vô cảm vào máy quay.
Người phỏng vấn hắng giọng khi nhận thấy bầu không khí khá căng thẳng.
"Phải rồi, Diêu lão sư, Tân lão sư có nuôi thú cưng không?", người đàn ông hỏi, lúng túng đọc từ xấp thẻ của mình.
"Anh ấy có một con mèo, và, ừm, sâu bướm," Diêu Thẩm trả lời, kéo một sợi dây tuột ra trên tay áo, ước gì có một chiếc khóa kéo để nghịch thay.
Tân Hổ Lỗi khẽ nhúc nhích trên ghế. "Chúng không phải là thú cưng...chúng là bạn," anh sửa lại, giọng điệu nghiêm túc nhưng không hề ủy mị -- mặc dù vậy, Diêu Thẩm có thể ngay lập tức tưởng tượng ra tiếng xuýt xoa của người hâm mộ một khi phân đoạn này được phát sóng.
'Lỗi Lỗi quả là một người tình cảm.'
Người phỏng vấn bật ra tiếng cười, quá to để có thể coi là lịch sự. "Một con sâu ư? Quả là một thú cưng hiếm lạ. Tân lão sư có nuôi tằm hồi nhỏ không?"
Tân Hổ Lỗi nghiêng đầu sang một bên, nhìn người phỏng vấn như thể anh ta cũng là một dạng côn trùng kỳ lạ.
"Không."
Người phỏng vấn trả lời lắp bắp điều gì đó và lật qua lật lại thẻ xếp hàng của mình.
Nhìn thấy anh ta bối rối vì sự xa cách của Tân Hổ Lỗi khiến Diêu Thẩm cảm thấy phần nào được bênh vực.
---
Họ tiếp tục cuộc phỏng vấn ngớ ngẩn đó thêm vài giờ nữa. Diêu Thẩm dần trở nên buồn chán khi thời gian trôi qua, và câu trả lời của cậu thậm chí còn nhạt nhẽo hơn, đến mức giọng nói của cậu trở nên chậm chạp và thờ ơ như Tân Hổ Lỗi.
Cậu như được sống lại khi cuộc ẩu đả giới truyền thông cuối cùng cũng kết thúc và cậu có thể trở về khách sạn của mình.
Sẽ có nhiều cuộc phỏng vấn hơn, và thậm chí còn tệ hơn -- như xuất hiện trực tiếp trong tương lai, nhưng hiện tại Diêu Thẩm có thể quên đi những mặt trái của việc trở thành một diễn viên và tập trung vào những mặt tốt. Đóng vai người khác và bỏ lại mọi rắc rối của mình.
Các cảnh quay ngày mai của cậu sẽ đòi hỏi rất nhiều ở cậu, và cậu muốn có một đêm ngủ ngon trước khi quay cảnh đối đầu với các thủ lĩnh giáo phái về hành vi của Tạ Huân vào buổi sáng và hình phạt của hắn vào buổi chiều.
Bích Giả Lộ chúc mừng cậu đã hoàn thành tốt một công việc nữa và trả lại điện thoại cho cậu. "Nó đã rung rất nhiều đấy lão sư," cô nhắc nhở, mỉm cười xin lỗi.
Diêu Thẩm định xem cậu có tin nhắn nào gần đây không thì Tân Hổ Lỗi xuất hiện bên cạnh cậu.
"Cậu có muốn đi ăn gì không?" Giọng nói của anh ấy rất bình tĩnh, như thể anh ấy không quan tâm đến câu trả lời, nhưng ánh mắt của anh ấy lại chăm chú nhìn vào Diêu Thẩm. "Hôm nay tôi mang xe đến, chúng ta có thể ăn tối trong thành phố."
Diêu Thẩm vẫn không thể hiểu nổi tại sao một người có thể dịch chuyển tức thời lại chọn đi loanh quanh với cái bẫy chết người gắn bánh đó.
Kết luận cá nhân của cậu là, dù có vẻ thờ ơ và cao ngạo nhưng Tân Hổ Lỗi hẳn phải quan tâm đến việc trông thật ngầu.
Điều đó có nghĩa là thái độ trai hư dễ dàng của anh ta không hề dễ dàng chút nào.
Thực sự thì điều đó khiến Diêu Thẩm cảm thấy khá hơn một chút.
Đúng lúc đó, Diêu Thẩm nhận được một tin nhắn mới và ngón tay cái của cậu tự động ấn mở thông báo ra.
[Đệ đệ dễ thương: Chúng ta đi ăn tối nhé? Em mời.]
Diêu Thẩm nhìn giữa màn hình và khuôn mặt của Tân Hổ Lỗi. Cân nhắc các lựa chọn của mình.
Một mặt, cậu có thể ăn tối với đệ đệ tốt bụng với cậu, tán tỉnh cậu và có vẻ quan tâm đến một mối quan hệ nào đó.
Mặt khác, cậu có thể đi tới địa ngục trên chiếc xe của Tân Hổ Lỗi, và kết thúc ở một nhà hàng tồi tệ nào đó. Nhớ lại tất cả những lần Tân Hổ Lỗi đã trêu chọc cậu, và tất nhiên là cả khoảnh khắc tỏa sáng khi anh ta một tay dập tắt hy vọng tạo dựng tên tuổi trong ngành giải trí của cậu.
Cậu không biết điều đó đã khiến cậu phải do dự lâu ngày, sự thiếu quyết đoán cuộn lên khó chịu trong bụng cậu.
Cuối cùng, cậu gõ:
[Không phải Quái vật, là Ma: Được thôi, tôi vẫn đang ở phim trường, tôi có thể gặp cậu ở đâu?]
Và nói với Tân Hổ Lỗi, "Xin lỗi, tôi đã có kế hoạch rồi."
Cậu mong Tân Hổ Lỗi gật đầu và rời đi, nhưng ánh mắt anh ta không dao động và gật đầu về phía điện thoại của Diêu Thẩm. "Với ai?"
Anh quan tâm gì chứ?
"Không phải chuyện của anh," Diêu Thẩm đáp trả, mặc dù một phần nhỏ trong cậu cảm thấy vui.
[Đệ đệ dễ thương: Em sẽ dùng xe của công ty và đón anh]
[Không phải quái vật, là ma: Nghe hay đấy]
---
Sau khi cởi bỏ trang phục và tóc giả, Diêu Thẩm đợi Cao Ngô ở bãi đậu xe. Cậu mặc quần short và áo phông để tránh cái nóng ngột ngạt ngay cả vào buổi tối.
Cậu đang giết thời gian bằng trò chơi điện tử trên điện thoại thì cảm thấy có người ở bên cạnh.
Tân Hổ Lỗi đang nhìn xuống anh, những lọn tóc dài của anh được nhét vào chiếc mũ bóng chày đội ngược. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ rộng thùng thình và quần jogger đen ôm gọn đôi chân dài của anh, khiến chúng trông càng dài hơn.
Các lỗ trên áo ba lỗ của Tân Hổ Lỗi rất rộng và từ bên cạnh, Diêu Thẩm gần như có thể nhìn thoáng qua núm vú của anh ta. (=)))))))
"Anh đang làm gì ở đây vậy?" Diêu Thẩm hỏi, nhìn xuống điện thoại, cố gắng phân tâm khỏi sự xấu hổ này.
"Đảm bảo an toàn cho cậu", Tân Hổ Lỗi nói, nhún vai hờ hững.
Trước khi Diêu Thẩm kịp hỏi anh ta có ý gì khi nói thế, một chiếc xe đã đi vào bãi đậu xe và dừng lại trước mặt họ.
Cao Ngô hạ cửa sổ xuống, nhìn Tân Hổ Lỗi với vẻ bối rối. "Ồ, Tân lão sư có đi cùng chúng ta không?"
"Không," Diêu Thẩm nói, cùng lúc đó Tân Hổ Lỗi nói, "Được," và đi vòng qua xe về phía ghế hành khách.