Bất Minh

Chương 19: Đối lập



"Hôm nay bệ hạ cũng không có ở Minh Mạc điện."

Phán Quan quay lưng trước cánh cửa đã đóng chặt, một mình rời khỏi tiền điện của chủ nhân Minh phủ. Giữa đường còn gặp một hồn ma bất ngờ lượn qua, sau một nhịp giật mình thì biểu cảm nhàm chán liền hiện hữu trở lại trên gương mặt nàng.

"Dạo này cũng rất ít khi gặp được bệ hạ...!"

Vẻ mặt nàng thoáng nét trầm ngâm. Sau cùng, Phán Quan đành ôm sự chán ngán này tự mình đi dạo một vòng quanh sông Minh Đồ. Nhìn bỉ ngạn đỏ rực đong đưa sống động, trong lòng nàng lại dấy lên không ít xúc cảm như nhìn thấy vị mình đang nghĩ đến.



"Bệ hạ đi đâu rồi?!" - Phán Quan ngồi thụp xuống, nàng nghiêng đầu rồi dí tai vào một khóm bỉ ngạn hoa.

Dẫu biết ngàn hoa nơi đây không phải sinh vật vô tri vô giác, nhưng bắt chuyện với chúng như thế này... E là chỉ có Phán Quan nàng thôi!

Ấy vậy mà sau một thoáng bỉ ngạn lao xao uốn éo không ít, vẻ mặt của Phán Quan cũng biến chuyển theo.

"Bệ hạ lại rời khỏi Minh giới rồi à?! Lần này ngài ấy vẫn đến Phàm giới ư?!" - Nàng đăm chiêu theo.

Không nghe thấy bỉ ngạn hoa trước mặt Phán Quan cất lên được tiếng nói nhưng thoáng nhìn vẫn có thể dễ dàng nhận ra nhành hoa đang khẽ cong. Lại thêm đóa hoa lắc lên lắc xuống, trông như đang gật đầu. Theo sau đó Phán Quan đã dễ dàng có được đáp án mình muốn biết.

Cuối cùng nàng thở hắt một tiếng, thiếu điều bĩu môi với đám hoa đỏ xung quanh:

"Lại không chịu dẫn ta theo."

Không lâu sau, nơi Vong lâu lại xuất hiện một vị khách quen thuộc. Trên tay nàng ôm một bó bỉ ngạn đỏ rực, đến nơi thì tự động cắm hoa vào bình, sau đó đặt bình hoa bên chậu nước nuôi cá bảy màu ở nơi đây.

Nàng ngắm cá nhỏ, nhìn nó bơi qua bơi lại một lúc rồi cũng lặng lẽ bước đi. Cuối cùng, Phán Quan tự giác ngồi bên thành lầu. Trên tay nàng còn cầm theo một nhành bỉ ngạn mà chẳng có mục đích cụ thể, tâm thế nhìn hoa rồi lại yên ắng nhìn Mạnh Bà làm việc.

Nhìn vẻ mặt đang có đôi phần chán chường của Phán Quan, Mạnh Bà cũng buông lời hiếu kỳ:

"Hình như Phán Quan đại nhân đang muốn tìm ai đó?"

Có điều trong ngữ điệu lại chẳng có phần nào bất ngờ là mấy:

"Tiếc là trong bao nhiêu vong hồn ở đây cũng không có vị mà ngài muốn gặp!"