Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 40



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Thuyền đi đến đầu thành, mọi người chuyển từ thuyền sang đi xe, đổi thành đường bộ để đi đến thủ đô Giáng Châu Tấn quốc.

Ngoài thành, cách mười dặm.

Tam công cửu khanh [1], văn võ bá quan, xếp thành hàng cung nghênh.

[1] tam công cửu khanh:  Tam công tức Thừa tướng, Thái uý, Ngự sử đại phu. Cửu khanh: Phụng thường, Tông chính , Lang trung lệnh, Vệ uý, Thái bộc, Đình uý, Điển khách, Thiếu phủ, Trị túc nội sử. (Nguồn: https://www.chuonghung.com/2014/06/dich-thuat-tam-cong-cuu-khanh-trieu-tan.html)

Chế độ quan lại Tấn quốc rất phức tạp, ba vị tam công, phân biệt là Thái Sư, Thái phó, Thái bảo.

Địa vị tôn quý nhưng cũng không thể quản lý sự vụ cụ thể trong triều đình, chỉ xuất hiện trong những hội nghị quan trọng của triều đình, theo lệ thường là đảm nhiệm vai trò trưởng lão có danh dự rất cao trong danh môn vọng tộc.

Thái tế, Ngự Sử đại phu, Thái úy ba chức phận coi sóc chính trị, giám sát và quân sĩ quốc gia.

Những chức vị khác như Lang trung lệnh, Vệ úy, là cửu khanh quản lý sự vụ cụ thể của quốc gia. Cùng với Trung úy phụ trách trị an đô thành và Đại trường thu quản lý sự vụ hậu cung.

Tóm lại, chức năng không rõ, quyền lực và trách nhiệm chèn ép lẫn nhau, mà đa số lại là thế gia quý tộc độc quyền lũng đoạn.

Trình Thiên Diệp nhìn lướt qua đám người, sâu sắc cảm nhận được tình cảnh bi ai lúc trước của Trình Thiên Vũ. Đám thần tử trước mắt trông như mình là rường cột nước nhà, kính cẩn hành lễ, thật ra không có mấy ai thật sự kính sợ vị Chúa công như hắn.

Trong đám người, vầng sáng xen kẽ đại biểu cho các loại tâm tư, cảm xúc, khiến Trình Thiên Diệp dù đã quen với việc lá mặt lá trái cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.

Nàng đối phó hết với những triều thần này xong, đi vào hậu cung, nhìn thấy vị “mẫu thân” mà bản thân nàng đã có duyên gặp mặt một lần —— Dương cơ Dương thái phu nhân, cùng với vị ái thiếp sắp chuyển dạ - Hứa phi.

Dương thái phu nhân vừa thấy nàng, hai mắt ngấn lệ, níu tay nàng, nức nở nói: “Con của ta, khổ cho con rồi.”

Nhưng khi ánh mắt bà chuyển đến Diêu Thiên Hương bên cạnh Trình Thiên Diệp thì bà chợt tỏ ra cổ quái.

Trước mặt người đã biết rõ nội tình, nàng giới thiệu Diêu Thiên Hương là thê tử của mình thì Trình Thiên Diệp cảm thấy khá xấu hổ.

Nàng sờ mũi, kéo tay Diêu Thiên Hương, tóm tắt một cách đơn giản ngọn nguồn sự việc, nhấn mạnh việc Diêu Thiên Hương đã có ân giúp đỡ nàng.

Cuối cùng, nàng quyết định lấy thân phận Diêu Thiên Hương là thê tử giới thiệu cho mẹ của mình.

Diêu Thiên Hương hành đại lễ, lui về an giấc.

Dương thái phu nhân cho mọi người lui, một tay kéo Trình Thiên Diệp vào lòng.

Bà vuốt tóc Trình Thiên Diệp, nghĩ đến nữ nhi từ nhỏ đã được nuông chiều, hôm nay lại phải xoay sở trong hoàn cảnh muôn vàn khó khăn kia, không khỏi đau buồn, nghẹn ngào khó tả.

Mặc dù Trình Thiên Diệp không có sự liên hệ nào với vị Thái phu nhân này, nhưng giờ phút này, khi nàng nằm trong lồng ngực bà ấy, cũng có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương tha thiết của một mẫu thân đối với nữ nhi.

Trình Thiên Diệp nhớ tới cha mẹ và anh mình ở thế giới kia, trong lòng cũng đau xót.

Qua hồi lâu, Dương thái phu nhân đã bình phục tâm trạng. Trình Thiên Diệp mới ngồi thẳng người, chỉnh đốn y quan, đưa khăn mặt lên, khuyên lơn: “Mẫu thân đừng đau buồn như thế, hôm nay hài nhi ngày càng quen thuộc với chính vụ, mọi việc trôi chảy, cũng không có chỗ nào không ổn.”

Dương thái phu nhân lau nước mắt: “Ta nghe nói con đang ở Biện Châu, trì loạn phế tân, tuyên cáo thi chính [2], rất được lòng dân, lời tán dương con liên tiếp rơi vào đô thành. Con thật sự là có khả năng, so với... làm tốt lắm.”

[2] ở đây ý nói đang cải cách chính sách, đưa ra chính sách mới.

Hứa phi đứng hầu một bên, đang lặng lẽ gạt lệ.

Trình Thiên Diệp nhìn bụng nàng ta to như vậy, để nàng ta đứng có vẻ không ổn.

Vẫy tay, nàng kéo nàng ta ngồi xuống cạnh mình, cẩn thận sờ lên chiếc bụng tròn vo của Hứa phi, bụng này đột nhiên hơi gồ lên, di chuyển theo tay của Trình Thiên Diệp.

“Ái chà, đây là... là đang đá ta hả.” Trình Thiên Diệp chưa từng tiếp xúc với phụ nữ có thai, nàng cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Có lẽ biết là bác đến thăm, hôm nay đặc biệt hưng phấn.” Hứa phi dịu dàng cười lên.

Nàng ta là một nữ tử mềm mại, da trắng, tướng mạo đẹp, bởi vì mang bầu mà gương mặt hơi mũm mĩm, có vẻ càng thêm trắng ngần mượt mà.

Giờ phút này, nàng ta đang cúi đầu xuống, mang theo một nét nữ tính dịu dàng khi sắp làm mẹ, nhẹ nhàng vuốt bụng của mình, toàn thân nàng ta tản ra một màu vàng nhạt dịu nhẹ.

Như trong ngày xuân, như bông hoa tươi đón mùa xuân, rung động lòng người.

Trình Thiên Diệp thầm nghĩ: Nữ nhân có tính cách nhu nhược như thế, vậy mà cũng có thể mang bầu và sống sót được trong thâm cung.

Dương thái phu nhân ho khan, không vui nói: “Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, mặc dù không có người ngoài ở đây, cũng không thể tùy tiện xưng hô, sơ sẩy một chút, đó chính là họa nghiêng gia diệt quốc.”

Hứa phi bị dọa, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, đứng dậy thấp giọng nói: “Vâng, con nói sai rồi, xin mẫu thân và phu... phu quân thứ lỗi.”

“Ở đây không có người ngoài, không sao đâu, lần sau chú ý là được.” Trình Thiên Diệp kéo tay Hứa phi, phát hiện tay của nàng ta bỗng trở nên vừa rét vừa lạnh.

Sao nàng ta sợ Dương thái phu nhân đến vậy?

Trình Thiên Diệp chuyển chủ đề: “Bụng này của nàng có vẻ khá lớn, nói không chừng giống với huynh muội bọn ta, hoài thai đôi?”

“Không, không phải đâu phu quân.” Hứa phi cảm kích nhìn Trình Thiên Diệp: “Bởi vì đây là... đứa con đầu tiên của phu quân, mẫu thân rất săn sóc nô tì, đưa đến đủ loại đồ bổ quý giá. Vì thế, hài tử mới lớn khỏe như vậy.”

Trước khi Trình Thiên Diệp xuyên đến, nàng là người chưa lập gia đình, đối với việc nuôi con thế này cũng không hiểu nhiều, nghe vậy chỉ gật đầu, không hề chú ý.

Nàng ngẩng đầu hỏi thăm Dương thái phu nhân: “Việc đêm đó, có không ít người hầu trong nội cung, tuy đều là tùy tùng thiếp thân mẫu thân tín nhiệm, nhưng có lẽ mẫu thân cũng đã dàn xếp ổn thỏa rồi chứ ạ?”

Dương thái phu nhân không tiếp lời, nói với Hứa phi: “Hứa phi lui xuống trước đi, để ta trò chuyện với con ta.”

Sắc mặt Hứa phi hơi trắng, nàng ta đứng dậy, kính cẩn nghe theo hành lễ lui ra.

Lúc này, Dương thái phu nhân mới kéo tay Trình Thiên Diệp, vuốt ve mu bàn tay nàng, nói: “Con yên tâm, những người không liên can, ta đã sớm xử lý sạch sẽ.”

Trình Thiên Diệp hiểu, xử lý sạch sẽ có nghĩa là gì.

Tính cách của nàng xưa nay rộng lượng bao dung, sau khi xuyên qua, cũng cố gắng thích nghi với mọi người và bối cảnh bất đồng này, dùng những cách khác nhau để xử lý những vấn đề khác nhau. Nhưng những lời này của Dương thái phu nhân, vẫn khiến trong nội tâm nàng rất không thoải mái.

Trong trí nhớ của nàng, ngày đó mẹ con các nàng cùng đường, lúc có suy nghĩ treo cổ tự tử, kẻ hầu người hạ bên cạnh, toàn là người thân cận theo thị nhiều năm. Trong đó còn có tỳ đã nhìn Trình Thiên Diệp trưởng thành, cũng có lão bộc chuẩn bị cùng nhau chịu chết.

Một tên cũng không để lại, xử lý sạch sẽ.

“Vậy Hứa phi? Mẫu thân có tính toán gì.”

“Hài nhi, con chỉ cần ngồi vững vàng vị trí của con. Những việc hậu cung thế này, con không cần lo ngại. Giao cho mẫu thân xử lý là được. Bất luận bụng của Hứa phi là nam hay nữ, bỏ mẹ giữ con là điều chắc chắn.”

Dương thái phu nhân từ ái vuốt tay Trình Thiên Diệp: “Mẫu thân đã nghĩ kỹ, con cũng là huyết mạch của phụ thân. Nếu tương lai con muốn dùng cốt nhục của mình để kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, mẫu thân cũng sẽ ủng hộ. Hài nhi của Hứa phi xem như để lại cho mẫu thân tưởng nhớ, ta sẽ đích thân mang theo, nuôi nó bình an trưởng thành.”

Những lời này đối với một nữ nhân đang sống dưới chế độ nam quyền thế này, là không dễ dàng, cũng coi là chân tâm thật ý suy nghĩ cho nữ nhi rồi.

Phần tình cảm yêu thương của bà đối với Trình Thiên Diệp vô cùng chân thành tha thiết. Nhưng không thể phủ nhận bà cũng là một người tàn khốc lãnh huyết, chỉ cần có uy hiếp đối với tính mạng của người thân ruột thịt của mình, vị phu nhân này cũng có thể không do dự hạ đòn sát thủ.

Trình Thiên Diệp mang theo tâm trạng phức tạp, nhìn vị “mẫu thân” trước mắt, nàng biết rõ muốn thay đổi như vậy một nữ nhân trung niên có tư tưởng cố định như vậy, là một chuyện rất khó khăn.

Những nữ nhân ở hậu cung thâm sâu, tư duy thường chỉ tập trung vào một hai sự kiện, lúc phát huy ra vài thủ đoạn, thông thường càng thêm khủng bố và khó thể phòng bị.

“Hứa phi nếu đã biết, vậy giữ lại đi, nếu bên cạnh con không có một cơ thiếp nào, cũng không hay lắm.” Trình Thiên Diệp mở lời.

“Vậy...” Dương thái phu nhân do dự: “Theo như con nói, vị Vệ Quốc công chúa kia, cũng biết thân phận của con rồi sao?”

“Mẫu thân.” Trình Thiên Diệp hạ thấp giọng, giải thích: “Thân thể của con là thân nữ nhi, nếu bên cạnh không có một ai, không có một người nào biết rõ tình hình thực tế, vậy sau này không tiện. Con cần một thê tử như Thiên Hương, ở bên cạnh con.”

“Nương, nương không thể nhúng tay.” Nàng thận trọng bổ sung một câu.

“Con nói cũng có lý, vị công chúa này dễ tính. Nhưng sao ta nghe nói...” Dương thái phu nhân hơi né tránh: “Con đang sủng một nam tử, nghe nói là một tên nô lệ.“

Trình Thiên Diệp ngồi ngay ngắn, cố gắng đè nén sự mất kiên nhẫn trong lòng: “Con đã làm Quân, có thể ngồi cầm quyền nước nhà thiên hạ, đương nhiên cũng có thể có được người mình thích, chẳng lẽ mẫu thân muốn con cô độc cả đời sao?”

Dương thái phu nhân kinh hãi, bà vô thức giải thích: “Không, ta đương nhiên không có ý này.”

Trình Thiên Diệp thu lại thái độ, đứng dậy nhẹ nhàng cáo từ Dương thái phu nhân.

Đến giờ này khắc này, Dương thái phu nhân mới đột nhiên giật mình, những ngày qua, trong trí nhớ của bà thì nữ nhi luôn ôm tay bà làm nũng. Nhưng trong hoàn cảnh gió tanh mưa máu mà bà không nhìn thấy được, nàng đã lột vỏ thành một quân chủ khí thế bức người.

Nàng đã có khí độ vương giả của phu quân bà năm đó.

Dù nàng không tức giận, cũng không cao giọng, chỉ ngồi đó khẽ nhíu mày, đã khiến người khác vô ý cảm thấy sợ hãi.

Trình Thiên Diệp trở lại hành cung của mình, cho gọi Trương Phức và Hạ Lan Trinh.

“Ngày mai, ta sẽ nghị việc phát binh trợ giúp Biện Châu trên triều đình. Việc này lường trước sẽ có lực cản không nhỏ, hai người các ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Hạ Lan Trinh ôm quyền nói: “Ty chức sẽ về nhà, liên lạc với thúc phụ của ty chức, cố gắng thuyết phục nhất tộc Hạ Lan thị ta và cả họ hàng thân thích, ủng hộ quyết nghị của Chúa công.”

Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu: “Đây chính là lý do ta không để cho ngươi về Biện Châu trước, mà đưa ngươi cùng về.”

Nàng lại nhìn về phía Trương Phức.

Trương Phức thi lễ nói: “Khẩu chiến quần thần, vi thần không hồi hộp. Chỉ là...”

Hắn hơi do dự, cau mày nói: “Trong nước không ngớt chiến sự, trong lúc bận rộn thế này, quả thật điều không được binh sĩ thiện chiến. Tuy các đại thần có binh lực trên đất phong, nhưng bọn họ cũng sẽ không muốn vì quốc gia mà phân phối nhân mã của mình, đi chinh chiến ở một thành thị xa xôi mà chẳng lấy được ích lợi gì.”

“Ta có một suy nghĩ, ngươi hỗ trợ thương thảo.” Trình Thiên Diệp nói: “Ta nghĩ sẽ dùng nô lệ, làm binh sĩ chủ lực.”

“Nô lệ?” Hạ Lan Trinh và Trương Phức nhìn nhau.

“Bẩm Chúa công, nô lệ so ra kém quân đội chính quy, trên chiến trường hành động xưa nay chậm chạp không có sức mạnh, chỉ có thể sung làm kẻ hầu hạ, hoặc là kẻ tiên phong chịu chết.“

Trình Thiên Diệp từ ngăn kéo lấy ra một cuộn giấy đầy chữ, chậm rãi giải thích: “Đây là tư tưởng ta tham khảo từ bậc hiền triết, lập ra chế độ quân công, ngươi hãy thử nhìn xem. Ta tính dùng cái này để loại bỏ chế độ nô lệ làm ta căm ghét.”

Trương Phức và Hạ Lan Trinh đưa mắt xem xét, trên cuộn giấy có ghi: Trong chiến tranh, đều dùng quân công làm gốc. Lấy được thủ cấp của một tên, trừ nô tịch. Lấy được thủ cấp của mười tên, ban thưởng một bậc tước.