Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 22: Anh gọi tôi một tiếng ‘bố’ đi, tôi đi ăn với anh bữa này



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Hắn vội vàng cúp máy. Vài ngày sau, Lục Phồn Tinh mới biết chuyện Nhan Tiêu Lộ vô tình bị rơi xuống núi khi đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ, hiện đang nằm thoi thóp trong phòng ICU.

Cô vẫn ôm hi vọng trong lòng, nhưng Liêu Kỳ lại nhìn thấu đáo hơn cô: “Hắn sẽ không về đâu. Mà dù có về thì trái tim hắn cũng để lại châu Âu rồi. Giữa tình cũ và niềm vui mới, lựa chọn của hắn đã rất rõ ràng. Phồn Tinh, cậu còn không hiểu sao?”

Lục Phồn Tinh không hiểu, càng không hết hi vọng, ngày nào cô cũng gửi rất nhiều tin nhắn cho Diệp Hải Triều, nhưng hiếm khi nhận được tin nhắn trả lời của hắn.

Sau nửa tháng đợi chờ trong nỗi giày vò, Lục Phồn Tinh đã đợi được cuộc gọi từ nước ngoài của Diệp Hải Triều.

“Phồn Tinh, anh xin lỗi, chúng ta chia tay đi!”

“Thời gian ở bên em là những ngày tháng vui vẻ nhất trong mấy năm qua của anh, nhưng chúng ta không thể tiếp tục bên nhau. Tiêu Lộ là một người đặc biệt đối với anh. Trong những ngày cô ấy nằm viện, anh rất sợ mất đi cô ấy. Cũng trong khoảng thời gian này anh mới ngộ ra, cô ấy là người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh. Có lẽ giữa anh và cô ấy đã không còn tình cảm mãnh liệt, nhưng cô ấy là trách nhiệm mà cả đời Diệp Hải Triều anh không thể bỏ xuống được. Phồn Tinh, anh không phải người đàn ông tốt. Sự ích kỷ của anh đã làm tổn thương em hết lần này đến lần khác. Anh không mong cầu xa vời có được sự tha thứ của em, chỉ xin em có thể hiểu cho anh.”

Lục phồn Tinh không thể chấp nhận sự thật này, cô khóc trong điện thoại và nói rằng muốn đi tìm hắn.

“Không, em đừng đến! Anh sợ mình sẽ mềm lòng khi nhìn thấy em. Phồn Tinh, chúng ta… đừng gặp lại nhau nữa!”

Lục Phồn Tinh ở đầu dây điện thoại bên này đã khóc như mưa.

Cô mất cả buổi sáng nằm trên giường để ôn lại một lượt những chuyện cũ tréo ngoe giữa cô và Diệp Hải Triều, cuối cùng tổng kết thành một câu: Kẻ làm bia đỡ đạn ngốc muôn đời, còn tình yêu thật sự sẽ lưu truyền mãi mãi.

Liêu Kỳ nói cô đần, thật sự chẳng sai chút nào. Cuộc sống sinh viên Đại Học xán lạn của cô gần như đã bị hủy hoại bởi mối tình này. Cô thậm chí đã không gượng dậy nổi, còn không vẽ ra được một tác phẩm tử tế.

Diệp Hải Triều là khối u ác tính, cô phải tự cứu lấy mình bằng cách cắt bỏ khối u đó.

Sau khi nghĩ thông suốt, Lục Phồn Tinh lăn ra đánh một giấc, đến khi tỉnh dậy thì đã là giữa trưa. Cô đói đến choáng váng, nhưng vẫn chưa có người bạn cùng phòng nào về.

Lục Phồn Tinh đói hoa cả mắt, tiện tay lấy di động, mở ứng dụng Wechat.

Tên Wechat của La Thi là Tử La (Zi Luo). Lục Phồn Tinh bấm cột chữ Z, tìm đến tên La Thi thì bắt đầu lả đi như cún chết, để lại tin nhắn thoại cho cô bạn.

“Thi Thi ơi, cậu đến nhà ăn mua về cho tớ bát cháo bí ngô nhé! Nhanh lên, trước 12 mà cậu không mang về là tớ đói treo mỏ đấy!”

Nói xong, đầu óc càng choáng hơn, Lục Phồn Tinh nhắm mắt chờ đợi cơn chóng mặt qua đi.

Một lát sau, di động có cuộc gọi. Cô vừa nhìn đã thấy là một số máy lạ mà vùng trong thành phố, bèn yếu ớt nghe máy.

“A lô.”

“Xuống đi, mua cháo rồi đây!”

Giọng nam giới có chút quen tai, Lục Phồn Tinh hơi lơ tơ mơ: “Anh là ai?”

“Không phải cô gửi tin nhắn Wechat cho tôi sao?” Giọng điệu của anh ta không tốt cho lắm.

Lục Phồn Tinh hoảng hốt, cô đã gửi tin nhắn cho phường yêu ma quỷ quái nào vậy?

Cô liền mở Wechat ra nhìn kỹ, chỉ thiếu nước muốn vả vào mặt mình. Cô váng đầu thật rồi, ấy thế mà lại đi gửi tin nhắn cho Giản Chấn*.

*Nick Wechat của Giản Chấn là Jim Chấn, tiếng Trung là Zhen Jim (bắt đầu bằng chữ Z), nên Lục Phồn Tinh mới gửi nhầm tin nhắn cho La Thi sang Giản Chấn.

Đây là cô đang chê sinh mệnh của mình quá dài hay sao mà lại chọc vào gã ôn thần này. Nếu đám fan nữ kia biết Giản Chấn đưa cháo cho cô thì chẳng phải cô sẽ trở thành bia ngắm của tất cả mọi người ư?

Lục Phồn Tinh không kịp ngẫm nghĩ xem vì sao người nọ lại tốt bụng mua cháo cho cô, đã hấp tấp nói vào ống nghe: “Anh cứ để cháo ở chỗ dì quản lý ký túc xá là được rồi. Vâng, vâng, cảm ơn anh! Anh cứ bận việc của mình đi thôi!”

Ở đầu giây bên kia điện thoại, giọng nam giới ồm ồm đáp: “Tôi rảnh lắm, cô xuống lấy đi, tôi ở đây chờ cô!”

Người này đâu phải đến đưa cháo, là đến đưa cô đi Tây Thiên thì có.

“Tôi đang chóng mặt!” Lục Phồn Tinh quyết định tỏ ra yếu thế để giành được sự cảm thông của Diêm Vương: “Thật đấy, tôi không xuống được đâu. Đàn ông đẹp trai như anh, tôi vừa nhìn thấy là lại càng chóng mặt hơn. Đến lúc đó tôi mà nôn ra người anh thì làm thế nào?”

“Nói vào điểm chính!” Giản Chấn nghe ra đang rất sốt ruột.

Lục Phồn Tinh xoắn cái chăn, run rẩy hạ giọng: “Điểm chính là anh tuyệt đối không được để ai biết tôi quen anh.”

“Tôi là virus chắc?” Anh ta hỏi với giọng u ám.

“Không phải, không phải, anh là pháo hoa.” Lục Phồn Tinh vội giải thích.

“Ý cô là tôi va phải ai thì người ấy nổ tung hả?” Giản Chấn cười nhạt, “Được, Lục Phồn Tinh, hôm nay tôi cho cô nổ tung một lần luôn!”

“Dì ơi, đây là bạn gái cháu…”

“Không!” Lục Phồn Tinh như xác chết vùng dậy hét chói tai, mặc kệ có choáng váng hay không liền lăn xuống giường: “Tôi đến ngay, đến ngay đây. Không đến thì tôi là lợn, là cún.”

“Nhanh lên, dám rề rà một phút tôi cho cô làm pháo hoa luôn!” Ngay đến giọng nói đe dọa của “ông nội” Giản cũng toát ra sự quyến rũ của ma quỷ.

Lục Phồn Tinh nước mắt lưng tròng, cuộc đời quá gian nan, ăn bát cháo mà còn nguy hiểm đến tính mạng như này. Bữa trưa ma quỷ, ăn cũng chết, không ăn cũng chết.

Cô quyết định làm con ma no.

Lục Phồn Tinh xỏ bừa cái áo khoác rồi ra khỏi cửa. Cô sắp sửa đi xuống lầu thì nghĩ một lát, lại quay về phòng, lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo nỉ dày có mũ. Mặc áo vào còn chưa đủ, cô lại lục lọi đống khăn len trong tủ, lấy ra cái dày nhất quàng lên cổ.

Lục Phồn Tinh lén la lén lút đi xuống dưới tầng một. Cô bịt kín mít như thế, nhưng lại chẳng có ai để ý đến cô, bởi vì ánh mắt của mọi người đang tập trung cả vào cơ thể phát sáng đứng ở cổng và hộp cháo trên tay anh ta.

Các nữ sinh vốn dĩ định lên tầng lại chậm chạp không chịu đi lên vì mải ngắm giai đẹp. Người ở tầng một mỗi lúc một đông hơn, Giản Chấn bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như thế, dần dần lộ ra vẻ mặt nôn nóng. Anh ta quay đầu quét mắt nhìn khắp một lượt, phát hiện ra Lục Phồn Tinh đang co đầu rụt cổ ở đầu cầu thang, nhưng lại sống chết không đi qua đây, bèn nhấc chân chuẩn bị đi tới.

Anh ta mới chỉ cất một bước, Lục Phồn Tinh đã khiếp vía đến nỗi dùng luôn chiêu Lăng Ba Vi Bộ của Đoàn Dự, lủi thẳng lên giữa cầu thang tầng một và tầng hai.

Giản Chấn tức xì khói, cúi đầu gửi tin nhắn Wechat cho cô.

Jim Chấn: ‘Xuống đây cho tôi!’

Phồn Tinh: ‘Tôi không ăn đâu, tôi chọn cái chết!’

Jim Chấn: ‘Tôi ăn no rồi uổng công đứng đây cho người ta thăm quan, còn phải mang cháo về? Đầu tôi bị chập mạch chắc?’

Phồn Tinh: ‘Đúng thế, anh nên rời khỏi đây mau, đến phòng y tế đi! Chỗ nào cũng được!’

Jim Chấn: ‘Được, tôi tìm dì quản lý ký túc xá của các cô để dì ấy phân xử nhé!’

Sau đó, anh ta thật sự đi về phía dì quản lý ký túc xá. Lục Phồn Tinh cảm thấy bản thân đã mạo phạm đến anh ta thật rồi. Dưới tình thế cấp bách, cô liền gọi điện thoại cho Giản Chấn.

Anh ta bắt máy.

“Anh đừng làm bậy! Tôi chờ anh ở chỗ nhà để xe đạp. Anh đi ra từ cổng chính rồi vòng lại, tuyệt đối đừng đi cổng phụ! Tuyệt đối đấy!’

Nhân lúc mọi người tập trung sự chú ý vào Giản Chấn, Lục Phồn Tinh mở cánh cửa thông với nhà để xe, lách mình tiến vào bên trong.

Trong nhà để xe, những cô gái đã ăn xong bữa trưa đạp xe trở về. Lục Phồn Tinh tìm một góc khuất, ngỏng cổ chờ Giản Chấn.

Quả nhiên Giản Chấn không đi vào từ cổng phụ mà đi từ cổng chính rồi vòng vào nhà để xe. Anh ta tới đúng lúc trong nhà xe không có ai.

“Đây, ở đây!” Lục Phồn Tinh thò đầu ra.

Không tìm được một chút tươi cười nào trên khuôn mặt rất ngầu của Giản Chấn. Vừa nhìn thấy Lục Phồn Tinh, anh ta lập tức buông lời chế giễu: “Trông cô sợ thành thế này, cô đang tiến hành mua bán chất cấm à?”

Lục Phồn Tinh nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nói theo một ý nghĩa nào đó thì đúng là cháo này có chất độc.”

“Không phải là cô muốn chọn cái chết à?’ Giản Chấn xị mặt đưa cháo cho cô: “Tranh thủ thời gian uống thuốc độc tự sát đi, đừng có gây họa cho nhân gian nữa!”

“Anh còn nói! Đã bảo anh để ở chỗ dì quản lý là được rồi, anh cứ nằng nặc bắt tôi phải xuống. Anh bảo tôi xuống làm gì, quỳ xuống gọi anh là “bố” hả?” Lục Phồn Tinh bắt đầu sục sôi căm phẫm.

“Tốt bụng mua cháo cho cô mà cô có thái độ này sao?” Giản Chấn đanh mặt: “Tôi còn chưa có bạn gái kìa, đẻ ở đâu ra được đứa con gái bất hiếu như cô?”

“Nếu gen của tôi mà sinh ra đứa con như cô.” Anh ta quan sát cô với vẻ ghét bỏ: “Thế thì tôi bất hạnh quá!”

“Được, được, được, tôi còn không có cả tư cách để gọi anh bằng bố.” Lục Phồn Tinh chẳng bận tâm việc anh ta chính miệng thừa nhận vẫn còn độc thân. Cô tức mình mở hộp cháo ra, vừa rồi “vật lộn” một phen đã tiêu hao rất nhiều thể lực, hiện tại thậm chí đấu võ mồm cũng thua. Cô nên bổ sung thể lực đã.

Có lẽ Giản Chấn không nắm được khẩu vị của cô nên mua hẳn mấy loại cháo: Cháo trắng, cháo gạo đen, cháo kê, cháo bí ngô, mỗi loại một phần, còn có cả dưa chua và trứng vịt muối để ăn kèm.

“Nhiều thế… Hết bao nhiêu tiền, tôi chuyển qua Wechat cho anh.” Lục Phồn Tinh hơi líu lưỡi.

Một thoáng mất tự nhiên lướt qua trên khuôn mặt Giản Chấn, anh ta giả vờ ngắm cảnh: “Được rồi, không đáng là bao cả, coi như cảm ơn em BWM của cô đã đưa tôi về hôm qua.”

“Anh cũng kẹt xỉ quá đi, tiền xe bù tiền cơm, tốt xấu gì cũng mang cho tôi miếng thịt chứ.” Lục Phồn Tinh đã quen đấu võ mồm với anh ta, nên quen miệng “đốp chát” lại.

Lần này, Giản Trấn đã lĩnh giáo được hoàn toàn cái gì gọi là ‘Phụ nữ thật khó hầu hạ’ từ Lục Phồn Tinh. Anh ta đáp: “Lần sau mời cô đi ăn thịt là được chứ gì?”

“Chuyện đó chắc chắn là không được!” Lục Phồn Tinh lại không vui: “Ngồi ăn cùng bàn với anh, tôi đây đã khốn khổ trở thành ‘con mồi’ bị tìm kiếm rồi, nếu còn ăn cơm với anh nữa thì tôi còn muốn sống trong trường chúng ta không?”

Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong. Giản Chấn nhìn nữ sinh nhếch nhác ngồi trên yên sau chiếc xe đạp của người ta húp cháo ngon lành. Đây mà là nữ sinh sao? Hình ảnh sống động này là nữ sinh xỏ lá thì có.

“Yên tâm, tôi dẫn cô đến nơi kín đáo, nếu cô bị chụp được, tôi sẽ gọi cô bằng ‘bố’, được chưa?” Anh ta cũng kinh ngạc trước sự kiềm chế trong những lời nói của mình.

Lục Phồn Tinh vốn chỉ thuận miệng nói bừa, ai dè người ta còn muốn mời cô đi ăn thật. Chuyện này hơi lạ, hai người họ là bạn ăn cơm sao?

“Anh đột nhiên thân thiện thế này, tôi không quen cho lắm!” Lục Phồn Tinh bưng bát, ấp úng nói: “Tôi nói đùa thôi, hôm nay anh mua cháo cho tôi là tôi đã rất cảm ơn anh rồi!”

“Nói tiếng người!” Nét mặt Giản Chấn lại lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Tôi vừa nói tiếng người đấy thôi!” Lục Phồn Tinh mang vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, suy nghĩ một chốc, đoạn nói tiếp: “Ý anh là bảo tôi đừng nói tiếng người?”

Giản Chấn câm nín.

Lục Phồn Tinh to gan hơn, nuốt nước bọt rồi nói: “Anh gọi tôi một tiếng ‘bố’ đi, tôi sẽ đi ăn với anh bữa này.”

Trong nhà để xe thiếu ánh sáng, đôi mắt đen thăm thẳm của Giản Chấn cứ như thế nhìn xoáy vào cô. Lục Phồn Tinh bị anh ta nhìn như vậy, trong lòng run lên. Giữa lúc hai người đang ở thế giằng co thì có tiếng chuông xe đạp vang lên ở cổng nhà xe, xen lẫn tiếng nói chuyện của mấy cô gái.

“Emma La Thi, gần đây cậu lại ăn nhiều rồi đấy. Cái xe của tớ cũng bị cậu đè nặng sắp xịt lốp rồi đây này.”

“Đừng đổ cho tớ! Rõ ràng là cậu ăn nhiều thì có. Ban nãy là ai một mình đả hết bốn phần cơm? Khả Phàm, cậu cũng nhìn thấy đúng không?”

Lục Phồn Tinh trợn to hai mắt, quả là muốn khóc. Ba cô bạn cùng phòng của cô thế mà lại về vào lúc này.

Giản Chấn nhìn ra sự khác thường của Lục Phồn Tinh, bèn hỏi: “Sao thế?”

“Bạn cùng phòng với tôi.”

Lục Phồn Tinh tưởng chừng như muốn cào cấu chính mình, vì sao cầm cháo rồi không nhanh chóng rời đi, còn ở đây lảm nhảm với anh ta nửa ngày. Đây chẳng phải là công khai để người ta tóm được sao?

Tiếng nói mỗi lúc một gần, ba cô bạn đã sắp vào bên trong nhà để xe, Lục Phồn Tinh cuống đến độ xoay mòng mòng, trốn cũng không có chỗ trốn. Cúi đầu nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ dày đang quấn trên cổ, đầu óc lóe lên ý tưởng, cô nhanh nhẹn tháo khăn xuống.

“Đồng chí Giản Chấn!” Cô gọi một tiếng rất nghiêm túc: “Xin lỗi anh!”

“Sao? Cô định giết người bịt miệng hả?” Giản Chấn khẽ nhíu mày.