“Tôi đâu dám động đến anh, tôi chỉ che lại vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của anh thôi.” Lục Phồn Tinh nhảy lên, định che mặt Giản Chấn bằng chiếc khăn quàng cổ của mình, nhưng chẳng thể làm gì được vì anh ta bướng như lừa, cứ đứng thẳng không chịu cúi đầu xuống, rõ ràng là không muốn phối hợp với cô.
Lục Phồn Tinh sốt ruột, đành phải cắn răng thỏa hiệp: “Anh mau cúi đầu xuống đi, tôi mời anh ăn cơm!”
Giản Chấn liền cúi cái đầu “cao quý” xuống.
Lục Phồn Tinh nhanh nhẹn quấn chiếc khăn quàng cổ màu be làm nhiều vòng, che mặt anh ta lại, chỉ để lộ ra đôi mắt. Anh chàng Giản Chấn đẹp trai ngời ngời cũng lấy làm sửng sốt khi bị Lục Phồn Tinh “hóa trang” thành phần tử gây rối bịt kín mặt.
“Lục Phồn Tinh, cô đã nghe câu chuyện ‘bịt tai trộm chuông’ chưa? Đôi khi tôi thật sự thích nhìn cái vẻ ngu đần của cô.” Giản Chấn nói, ánh mắt mang theo sự châm chọc.
“Gì?” Lục Phồn Tinh chưa kịp hiểu ra, phải mất một giây sau cô mới nhận ra hành động này của mình ngu ngốc toàn tập, nhưng đã không còn kịp nữa, bởi vì mấy người Điền Vận đã nhìn thấy cô.
“Ơ… Phồn Tinh, cậu làm gì ở đây thế?” Người lên tiếng trước là Điền Vận. Sau đó, cô ấy nhìn thấy Giản Chấn thì bắt đầu kêu lên: “Giỏi cho Lục Phồn Tinh cậu, hẹn tình nhân mà còn không cho mấy chị em nhìn mặt. Không thể như vậy được! Đêm nay tớ bỏ thuốc xổ vào cốc nước của cậu cho xem.”
Chu Khả Phàm và La Thi đang đứng bên cạnh, tuy không nói lời nào nhưng vẻ mặt cả hai đều kinh ngạc, nhất là La Thi. Ánh mắt nghi ngờ của cô bạn dán chặt vào Giản Chấn.
“Tình nhân tình nhiếc gì! Các cậu đừng hiểu lầm, tớ đói bụng mua cháo ăn, đây là nhân viên giao hàng nhanh. Anh ta bị ốm, đeo khăn quàng cổ trong ngày nắng nóng y như kẻ trộm. Tớ đang tranh cãi với anh ta, tớ phải cho anh ta đánh giá xấu, mà anh ta không chịu.” Lục Phồn Tinh giả vờ ngây ngô.
Ngay sau đó, cô nói với Giản Chấn một cách đầy khí thế: “Tôi nói cho nhân viên giao hàng nhanh nhà anh biết nhé, hôm nay tôi nhất định phải cho anh mức đánh giá tồi. Người ngợm xấu xí thì phải trả giá cho sự xấu xí. Tôi sẽ không mủi lòng đâu.”
Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc.
“Cậu cứ diễn tiếp đi!” Điền Vận tính tình đáo để, ném cho Lục Phồn Tinh ánh nhìn khinh bỉ: “Cái khăn quàng cổ màu này là của tớ chọn cho cậu. Tớ vẫn nhớ như in, giá 30 tệ. Vả lại, đàn ông đàn ang người ta có bị ốm hơn nữa cũng chẳng đến mức quàng khăn kiểu của nữ đi ra ngoài.”
“Đây là anh Giản mà, có hóa thành tro tớ vẫn nhận ra!” Người thứ hai mở miệng “sạc” Lục Phồn Tinh là La Thi: “Lục Phồn Tinh, cậu lại dùng cái khăn quàng cổ giá 30 tệ để chà đạp anh Giản của tớ thành như này. Tớ không để yên cho cậu đâu.”
“Anh Giản nào vậy?” Người hỏi câu này là Chu Khả Phàm, con mọt sách của phòng 315 các cô. Chu Khả Phàm khá nghiêm túc, bình thường không quan tâm đến điều gì khác ngoài việc học hành.
“Anh Giản là tài sản chung của nữ sinh toàn trường chúng ta đấy.” La Thi trông rất tức giận: “Nhưng bây giờ lại bị Lục Phồn Tinh một mình chiếm đoạt! Tức quá đi, đêm nay tớ cũng phải bỏ thuốc xổ vào cốc nước của cậu ấy.”
“Oan cho tớ quá!” Lục Phồn Tinh hết đường chối cãi, tưởng chừng như sắp khóc đến nơi: “Mối quan hệ của tớ với người này còn thuần khiết hơn cả bát cháo hoa, đúng không?”
Cô nhìn sang Giản Chấn, mong chờ anh giai này đứng ra làm rõ chuyện “lùm xùm” giữa hai người. Nhưng Giản Chấn ung dung cởi khăn quàng cổ ra, để lộ khuôn mặt cực kỳ tuấn tú. Mấy cô gái lập tức tròn xoe mắt nhìn.
“Cầm lấy, toàn mùi long não!” Giản Chấn vứt khăn quàng cổ cho Lục Phồn Tinh. Lục Phồn Tinh đỏ mắt mong chờ anh ta mở miệng vàng lời ngọc phủi sạch mối quan hệ giữa hai người.
Kết quả, Giản Chấn cho một câu: “Bỏ thuốc xổ thì thêm cả phần của tôi nữa, nhớ đừng nương tay!”
Mấy cô gái nghe xong đều cả kinh đến nỗi há hốc miệng.
Lục Phồn Tinh tức vẹo cả mồm.
“Tôi đi trước đây, còn phải đi giao đồ ăn tiếp.” Giản Chấn bỏ lại câu này rồi nở nụ cười có thể phóng điện làm ngất xỉu bất cứ cô gái nào, sau đó nghênh ngang rời đi.
Ánh mắt của các cô gái đuổi theo bóng lưng của Giản Chấn, ba hồn sáu vía cũng đã bị anh ta lấy đi mất.
Đến khi mấy người bọn họ lấy lại tinh thần, Điền Vận chỉ tay vào Lục Phồn Tinh đang nhón chân ôm mấy hộp cháo định đánh bài chuồn, gào to: “Lục Phồn Tinh, cậu đừng có mà chạy!”
Trong phòng ký túc xá 315.
Mắt thấy nước bọt với độ cong không đồng nhất của mấy cô bạn cùng phòng nói văng cả vào trong cháo của mình, Lục Phồn Tinh vẫn tươi cười húp tiếp.
Mấy người La Thi đang lấy ba “quây” một, tập thể tiến hành triển khai phê bình Lục Phồn Tinh.
Chu Khả Phàm nói: “Lục Phồn Tinh, cậu lừa người ta. Căn bản là cậu không bị ốm, tớ còn nói dối thầy Diệp là cậu ốm liệt giường mấy hôm nay.”
Điền Vận nói: “Lục Phồn Tinh, không thể thế được. Vớ được anh chàng đẹp trai nhất toàn trường chúng ta mà còn giấu giấu giếm giếm. Bọn mình có phải là chị em không hả? Cho cậu cơ hội chuộc tội, có sao khai vậy, làm thế nào tóm được anh ấy? Tiến hành đến những hành vi không thể miêu tả nào rồi? Không được che giấu dù chỉ một chữ, còn lừa tụi này nữa, cậu có tin đêm nay tớ bỏ thuốc xổ cho cậu không xuống được giường luôn không?”
La Thi: “Tớ sớm đã phát hiện ra manh mối bất thường, nữ chính bí ẩn ngồi ăn cơm cùng anh Giản trong bài đăng trên diễn đàn của trường chính là Phồn Tinh! Cái áo khoác đó của cậu ấy, tớ liếc mắt là nhận ra ngay, chỉ không biết là làm sao lại chạy đến chỗ bang chủ bang thần kinh Vương Ba Ba. Lục Phồn Tinh có quen biết vị bang chủ này, chắc chắn là cậu ấy giở trò quỷ rồi. Lục Phồn Tinh, đêm nay tớ bỏ thuốc chết cậu. Tại cậu cả đấy, làm hại có người nói anh Giản của tớ lưỡng tính! Đám đó còn bảo cái gì mà “Nam thần yêu nam thần bị bệnh thần kinh”. Tớ nhổ vào!”
Lục Phồn Tinh im lặng húp cháo, vừa rồi cô đã kể rõ ngọn ngành câu chuyện cho mấy cô bạn, thậm chí còn nói cả chuyện gửi nhầm tin nhắn Wechat cho Giản Chấn cho họ nghe. Nhưng quần chúng vẫn khăng khăng cho rằng cô và Giản Chấn có điều mờ ám.
Là một trong số những fan nữ hâm mộ Giản Chấn có thâm niên, La Thi tiến hành một cuộc phân tích có căn cứ, có lý lẽ: “Anh Giản bình thường rất lạnh lùng khó gần, những cô gái xa lạ muốn thêm Wechat của anh ấy còn khó hơn lên Trời. Nhưng Lục Phồn Tinh lại có được số Wechat của anh ấy…”
“Cậu cũng có mà…” Lục Phồn Tinh thử phản bác.
“Ô, là cậu nhắc tớ mới nhớ ra.” La Thi bỗng biến thành Sherlock Holmes, “Lúc đầu anh Giản từ chối thêm Wechat của tớ, về sau tớ gọi cậu đến lau sàn nhà, anh Giản nghe nói cậu là bạn học của tớ, đột nhiên đưa ra đề nghị thêm Wechat của tớ. Các vị hương thân, chẳng lẽ bấy nhiêu còn chưa đủ để nói rõ vấn đề sao?”
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Lục Phồn Tinh với ánh mắt “có gian tình”, ngay cả Lục Phồn Tinh nghe ra cũng thấy rất có lý.
“Chắc hẳn anh ta ăn no rỗi việc.” Cô giải thích.
“Đúng rồi, anh ấy ăn no rỗi việc, cố ý đứng xếp hàng ngay sau cậu, còn đặc biệt chọn cái bàn trước mặt cậu để ăn cơm. Cậu nói muốn ăn cháo, anh ấy bèn đến nhà ăn mua cháo mang tới cho cậu. Cậu bảo muốn lấy cái khăn rách quấn anh ấy thành thằng ngố, anh ấy ăn no rỗi việc cũng đồng ý luôn. Yêu vào rồi thì uống nước cũng no, anh Giản trông đúng là ăn no rỗi việc nhỉ.”
La Thi không hổ là người giàu kinh nghiệm về tình yêu nhất trong phòng 315, bài phân tích này của cô bạn khiến ngay cả Lục Phồn Tinh cũng bắt đầu tin rằng Giản Chấn có ý với mình.
Tuy nhiên, cô lập tức phủ định kiểu tình yêu ảo tưởng mà chỉ những thiếu nữ mới có này.
Giản Chấn rất sợ cô hiểu lầm rằng anh ta có ý với cô, nên thỉnh thoảng sẽ đả kích cô một phen: Chẳng hạn như anh ta từng nói “Tôi mà nhìn trúng cô á, tôi bị mù chắc?’
Lục Phồn Tinh đổi một góc độ khác, dùng tâm lí của nam giới để phân tích, có khả năng là anh ta chỉ đơn giản đến cửa khiêu khích, bởi vì đôi khi không nói lại được với cô nên thay đổi phương pháp hòng lấy lại mặt mũi.
Phân tích này chẳng liên quan quái gì đến tình yêu cả.
Lục Phồn Tinh không có cách nào để thuật lại chi tiết những khi cô và Giản Chấn cạnh nhau, có quỷ mới biết mấy cô bạn sẽ liên tưởng đến tận đâu. Cô vung tay lên: “Có phân tích thêm nữa cũng vô ích, đánh cược một lần, thế nào?”
Ba vị quần chúng ưa hóng hớt nhìn Lục Phồn Tinh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Trong hai ngày tới, tớ sẽ thổ lộ với anh ta, hỏi xem có thể làm bạn gái của anh ta không. Tớ cá là anh ta sẽ từ chối tớ một cách lạnh lùng vô tình. Nếu tớ thua thì sẽ mời các cậu đi ăn ba bữa bún cay. Các cậu mà thua thì mời tớ ba bữa bún cay, thế nào?”
“Được, đánh cược với cậu luôn!” Ba cô bạn cùng phòng đồng thanh nhận lời.
“Nhỡ đâu anh Giản đồng ý thì làm sao đây?” Bấy giờ, La Thi cho thêm một câu.
“Chuyện này…” Lục Phồn Tinh cứng họng, cô thật sự vẫn chưa suy xét đến khả năng đó. Cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Làm bạn gái của anh ta thì sẽ có kết cục gì?”
Câu hỏi của Lục Phồn Tinh vừa được đưa ra, ba cô bạn liền nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn người đã tắt thở.
“Có lẽ cậu sẽ thường xuyên nhận được lưỡi dao lam.” Điền Vận nói với giọng điệu sâu xa.
Lục Phồn Tinh hít một hơi thật sâu.
“Thượng đế đã đội cho cậu một chiếc vương miện thì đương nhiên là cậu phải chịu đựng một vài thứ, chẳng hạn như… đau đầu.” Giọng điệu của La Thi cũng rất sâu xa.
Lục Phồn Tinh ngẩn người ra, cuối cùng phun ra một câu thô tục.
“Gã Giản Chấn có mà là vương miện cái cứt ấy.”
Buổi trò chuyện về Giản Chấn kết thúc, Lục Phồn Tinh nín nhịn hồi lâu mới hỏi nhỏ về tình hình của tiết lịch sử mỹ thuật phương tây của ngày hôm nay. Tất cả mọi người đều biết tỏng cô đang muốn hỏi gì. Chu Khả Phàm đứng ra cho câu trả lời chính thức.
“Cả lớp chỉ có mỗi mình cậu xin nghỉ không, thầy Diệp muốn có một cán sự bộ môn, thế là chọn cậu, nói rằng muốn cho cậu một surprise (sự ngạc nhiên).”
Lục Phồn Tinh không có phản ứng quá mạnh trước mặt những cô bạn cùng phòng, chỉ cười hì hì tự giễu, nói “Đúng thế, xin nghỉ còn có thể vơ vét được cái chức quèn.” Chuyện này cũng cứ thế được cho qua.
Tâm trạng của cô vậy lại mà rất bình tĩnh, có lẽ Diệp Hải Triều muốn làm dịu mối quan hệ đã đến mức đóng băng của hai người họ, muốn đơn phương lấy lòng cô.
Thế nhưng cô lại cảm thấy không sao cả.
Có lẽ cô đã hoàn toàn thất vọng với hắn.
Bị đám bạn cùng phòng nhắc nhở, Lục Phồn Tinh cảm thấy rắc rối lớn nhất dạo gần đây của cô không phải là lắc mình biến thành sinh viên của thầy giáo Diệp Hải Triều, mà là liên tục tiếp xúc với Giản Chấn.
Mở nhóm ‘Sinh khỉ con cho anh Giản’ ra, tin tức Giản Chấn chạy đến tòa nhà ký túc xá nữ để đưa cơm đã lan truyền nhanh chóng. Nữ sinh của tòa nhà này đa phần là sinh viên hội họa. Mọi người đoán già đoán non rằng bạn gái mới của Giản Chấn sống trong tòa nhà đó. Vì tình yêu, anh Giản lạnh nhạt và xa cách đã biến thân thành người đàn ông ấm áp. Các fan nữ xếp hàng gào thét “thất tình rồi”, tóm lại bầu không khí rất ngột ngạt.
Lục Phồn Tinh cho rằng cần phải vạch rõ giới hạn với Giản Chấn, nếu chuyện thị phi này tiếp tục bị đồn thổi lung tung thì sớm muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống và việc học tập của cô.
Cô không nghĩ ra làm cách nào để tỏ tình với anh ta, cứ cảm thấy chuyện này hơi xấu hổ, nhất định sẽ bị anh ta cười nhạo rất lâu.
Cô còn chưa nghĩ xong, nhưng mấy người Điền Vận sốt ruột đã suy nghĩ xong giùm cô. Buổi trưa, họ quả thực đã bắt cô phải vẽ một bức tranh. Trong tranh là một anh chàng to cao anh tuấn và một cô gái mở to đôi mắt thẹn thùng hỏi “Anh Giản ơi, em có thể làm bạn gái anh không?”
Lục Phồn Tinh nhìn bức tranh bắt chước phong cách vẽ của Hứa Duyệt rõ rành rành như này, cùng với dòng chữ khiến người ta ngượng chín mặt ở trong tranh, thực sự có cảm giác rất mất mặt, bèn nhét bừa nó vào một cái phong bì, để tạm trên mặt bàn.
Gác những chuyện phiền lòng sang một bên, sau khi khỏe lại, cô lại đến phòng vẽ làm thêm. Việc làm ăn của phòng vẽ Lạc Thần rất khá. Có điều, nghe nói Đới Lộ đang làm thủ tục di dân, không biết tương lai phòng tranh sẽ đi về đâu.
Khi cô dạy xong tiết học, bà chủ Đới Lộ cũng đang ở đây, nhưng không ngờ còn có cả Giản Chấn và Lí Âu. Nom dáng vẻ chuyện trò rôm rả của ba người, hiển nhiên là bọn họ rất thân thiết.