Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 30: Tòa nhà hằng quang



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

****

Khi Lục Phồn Tinh tỉnh dậy thì đã là buổi trưa, tửu lượng của cô kém nên cô là người tỉnh lại muộn nhất. Liêu Kỳ đã rời đi trước khi Lục Phồn Tinh tỉnh, nghe nói là bị giáo viên gọi điện thoại gọi đi.

“Sao tớ lại ở đây?” Ký ức của Lục Phồn Tinh đã bị kẹt, cô chỉ nhớ bản thân chạy ra ngoài quán bar và nôn mửa, sau đó thì không nhớ được gì nữa.

“Lúc bọn tớ tỉnh lại thì cậu đã ở đây rồi.” Giọng nói của La Thi sau khi say rượu có phần ỉu xìu: “Có phải là chú cảnh sát đưa cậu về không?”

Chuyện này hơi căng đây. Lục Phồn im lặng. Cô nhớ tối qua đã gặp Giản Chấn sau khi ra khỏi quán bar, hẳn là anh ta đã đưa cô về.

Tối qua chơi trội, bốn cô gái đều chưa thoát ra khỏi sự phấn khởi mãnh liệt đó, lại châu đầu bàn tán rôm rả một lúc. Chu Khả Phàm lúc không uống rượu lại trở thành một học sinh ngoan hay thẹn thùng, vội kêu lên: “Ôi chao, các cậu đừng nói nữa, đừng nói nữa mà! Để thầy cô biết được là toi đời đấy!”

Vương Ba Ba đến gõ cửa phòng của các cô, ánh mắt của hắn nhìn Chu Khả Phàm khác hẳn, đó là ánh mắt muốn quỳ xuống, gọi “Bố ơi!” bất cứ lúc nào.

“Bố ơi!” Vương Ba Ba vừa vào cửa đã quay sang gọi Chu Khả Phàm.

Chu Khả Phàm vẫn còn nhớ rõ đã thua Vương Ba Ba khi tranh cãi về chủ đề “con người ăn phân hay là cơm” trong bữa ăn khuya lần trước, bèn nhân lúc người ta đang kinh hãi mà cố ý cất giọng nhắc lại.

“Bây giờ bố hỏi con, con người ta ăn phân hay là cơm?”

“Là cơm, là cơm ạ!” Vẻ mặt Vương Ba Ba thay đổi hoàn toàn.

Chu Khả Phàm đanh mặt, xua tay: “Bố không hài lòng với câu trả lời này.”

Tròng mắt Vương Ba Ba đảo một vòng, sau đó liền sửa lại: “Bố ăn cơm, còn con ăn phân.”

“Ừ. Bố rất hài lòng với câu trả lời này.” Chu Khả Phàm gật gù.

Mới bảnh mắt ra mà hai người đã diễn tuồng đùa giỡn như này, các khán giả trong phòng cười như điên. Sau đó, cả đám rề rà đi trả phòng. Để cảm ơn các chị em đã coi trọng nghĩa khí ra tay tương trợ, Vương Ba Ba dẫn các cô đến nhà hàng đắt nhất gần đó.

Lúc ăn cơm, ai nấy đều dán mắt vào cái điện thoại. Tối qua ầm ĩ như thế, diễn đàn của trường đã sớm bùng nổ. Người mở chủ đề hành văn rất hay, thuật lại chi tiết quá trình thi đấu, người xem sục sôi, một hàng dài bên dưới muốn quỳ nát đầu gối trước những nữ tráng sĩ.

Bài đăng đã nhanh chóng trở thành chủ đề nóng hổi nhất.

Sau một đêm đã nổi tiếng giống như Vương Ba Ba, mấy cô gái đều mang vẻ mặt đắc ý, nhất là Lục Phồn Tinh. Cô nghĩ bụng dạo này những bài đăng liên quan đến mình đều trở thành chủ đề hot, đây rõ ràng là cô có tố chất tạo chủ đề được tìm kiếm nhiều nhất đây mà.

Còn chưa đắc chí được lâu thì có tin nhắn gửi tới qua Wechat.

Jim Chấn: ‘Tỉnh chưa?’

Phồn Tinh: ‘Rồi! Đang ăn cơm, anh có chỉ thị gì ạ?’

Jim Chấn: ‘Ăn ít thôi!’

Phồn Tinh: …

Giản Chấn gửi cho cô một tấm ảnh chụp chiếc áo sơ mi, đó là chiếc áo anh ta mặc tối hôm qua, trông rất sạch sẽ.

Jim Chấn: ‘Cô đoán trên áo có gì?’

Lục Phồn Tinh lấy làm lạ, sao hôm nay anh ta nói nhảm lắm thế?

Cô nén bực bội, thành thật đáp: ‘Không đoán ra được.’

Jim Chấn: ‘Trên này có nước bọt của một người, cô nói xem là của ai?’

Lục Phồn Tinh bóp chặt di động, hoàn toàn câm nín. Giờ cô đã biết tối qua mình từ quán bar đến khách sạn bằng cách nào. Anh ta còn bảo cô ăn ít thôi. Đây là chê cô béo như lợn sao?

Ngẫm nghĩ một lát liền… đỏ mặt.

Trong lúc cô đang nắm chặt di động và đỏ mặt, Giản Chấn lại gửi tin nhắn đến.

Jim Chấn: ‘Có giặt không?’

Cái mặt mo của Lục Phồn Tinh đỏ bừng, cô nhắn lại: ‘Có.’

Giản Chấn gửi lại cho cô một biểu tượng mặt cười, đây là biểu tượng mà cô hay dùng để gửi cho anh ta, nó thường mang chút ý nghĩa châm chọc.

Sau bữa cơm ồn ào, mọi người trở lại ký túc xá. Lục Phồn Tinh thu dọn ít đồ, để chuẩn bị về nhà vào cuối tuần.

Đã mấy tuần nay cô chưa về nhà, mẹ cô gửi tin nhắn qua Wechat, nói rằng rất nhớ cô. Lục Phồn Tinh vội vàng tỏ ý rằng, tuần này cô nhất định sẽ về nhà.

Từ trường về nhà mất hai tiếng đồng hồ. Tối qua uống quá nhiều nên dạ dày khó chịu, khi Lục Phồn Tinh đang nhắm mắt thư giãn trên xe buýt thì Wechat lại báo có tin nhắn.

Ấy thế mà lại là của Giản Chấn gửi tới.

Jim Chấn: ‘Tối nay tôi đến phòng tập, cô bảo La Thi đến lấy áo của tôi. Với cả, đồ của cô đâu? Tôi nói cho cô biết, sự kiên nhẫn của tôi cũng có hạn.’

Lần đầu tiên Lục Phồn Tinh thấy anh ta gõ một đoạn dài như này. Phản ứng đầu tiên vậy mà lại là vui mừng, sau đó, cô nhớ ra bản thân quả thật có thứ cần đưa cho anh ta. Cô đã vẽ ra tất cả những ý tưởng về việc khởi nghiệp lên giấy, cần nghe gấp ý kiến của anh ta.

Lục Phồn Tinh gửi tin nhắn Wechat cho La Thi, dặn cô ấy tối nay đến phòng tập một chuyến, đồng thời mang theo lá thư ở trên bàn của cô, đưa cho Giản Chấn.

Không biết La Thi đang bận gì mà chưa nhắn lại. Đến khi Lục Phồn Tinh sắp về đến nhà, La Thi mới trả lời “Được rồi, được rồi, tớ sẵn lòng làm chú chim tình yêu của cậu và anh Giản!”

Lục Phồn Tinh gửi lại cho cô ấy một biểu tượng đổ mồ hôi lạnh.

Về đến nhà, mẹ của Lục Phồn Tinh rất vui. Sợ con gái mình đói bụng, bà ngồi xe lăn, muốn làm chút đồ ăn nhẹ cho cô. Lục Phồn Tinh cũng không ngăn bà. Mẹ cô ở nhà cả ngày, bận rộn việc gì đó cũng là chuyện tốt.

“Mẹ ơi, buổi tối bố con có lớp không ạ?” Lục Phồn Tinh gặm táo, đi theo sau mẹ cô giúp bà một tay.

“Có, bây giờ có nhiều phụ huynh tìm đến bố con để nhờ dạy cho con họ lắm, còn không sắp xếp được thời gian kìa.” Mẹ cô vui vẻ nói. Từ khi tình hình trong nhà được cải thiện, mẹ cô đã cười nhiều hơn.

“À, hai hôm trước bố con đã gọi điện hỏi, căn hộ của nhà mình được bàn giao vào cuối năm sau.”

“Còn phải đợi hơn một năm nữa ạ.” Lục Phồn Tinh nhìn căn phòng đi thuê tối tăm ẩm thấp hiện giờ, hơi ủ ê trong lòng.

“Vội cái gì.” Mẹ cô rất lạc quan: “Đợi con tốt nghiệp Đại Học xong là có thể vào ở. Đến lúc đó, con dẫn bạn trai về là có chỗ nghỉ rồi.”

“Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều được không ạ.” Lục Phồn Tinh héo úa: “Bạn trai con còn chưa thấy bóng dáng đâu, cũng chẳng biết đã đời chưa nữa.”

“Vậy con phải cố gắng chứ!” Mẹ cô khẽ lườm con gái: “Con gái dì Lâm Phương của con không biết đã đổi bao nhiêu bạn trai sau khi vào Đại Học. Sao con không học tập người ta một chút hả? Mẹ nói với con này, Phồn Tinh, mẹ không thích con mọt sách, con đi tận hưởng cuộc sống cho mẹ nhờ!”

“Thay đổi bạn trai là tận hưởng cuộc sống ạ? Mẹ à, logic này của mẹ hạn hẹp quá! Chúng ta không thê theo đuổi số lượng được. Mẹ yên tâm, chất lượng của anh chàng mà con dẫn về nhà chắc chắn có thể đánh bại người ta.”

“Con cứ chém gió đi!” Mẹ cô vẫn không có lòng tin với cô con gái của mình: “Con cứ dẫn một cậu về cho mẹ xem nào!”

Lục Phồn Tinh cười hì hì, lập tức đổi chủ đề khác để ngăn những lời cằn nhằn của mẹ cô.

Vì đợi bố cô dạy xong, về nhà cùng ăn cơm nên hơn tám giờ tối, cả nhà mới ngồi vào bàn. Lục Phồn Tinh nói rất ít trên bàn cơm. Cô liếc nhìn đồng hồ treo tường, ngẫm nghĩ chắc hẳn lúc này La Thi đã đưa lá thư đến tay Giản Chấn.

Không biết anh ta nghĩ thế nào về việc cô tiếp nhận phòng vẽ.

Lục Phồn Tinh ngần ngừ chốc lát, rồi nhìn bố mẹ mình và nói: “Bố mẹ, nếu con nói với bố mẹ là con muốn khỏi nghiệp, bố mẹ có cười con không ạ?”

“Vì sao lại cười con?” Bố cô bày tỏ sự ủng hộ của ông bằng một câu hỏi ngược lại: “Bố mẹ con từng này tuổi vẫn còn lập nghiệp bằng công việc bán quà vặt hàng ngày, con cũng cười bố mẹ sao?”

“Chắc chắn là không ạ! Con giơ cả hai chân hai tay tán thành sự nghiệp quà vặt của bố mẹ!”

“Vậy là được rồi!” Bố cô cười híp mắt, “Con muốn làm gì, bố mẹ cũng sẽ ủng hộ con bằng hai chân hai tay luôn.”

“Ui, con có bố mẹ tuyệt nhất trên đời!” Lục Phồn Tinh cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Cô đứng dậy hôn bố mẹ mình mỗi người một cái. Mẹ cô cười không khép được miệng.

Sau đó, cô ngồi xuống, tỉ mỉ kể lại với bố mẹ cô về suy nghĩ muốn tiếp nhận phòng tranh của mình, cũng nói sơ qua về những lo lắng của bản thân, đơn giản chỉ là vấn đề tài chính và sự cạnh tranh của người cùng ngành. Thật ra, ngành này không dễ kiếm tiền như tưởng tượng.

Tuy nhiên, Lục Phồn Tinh cũng đã nhìn thấy cơ hội trong đó.

Bố cô trầm ngâm một lát, đoạn hỏi cô một câu: “Phồn Tinh, con nói thật cho bố biết, trước kia con một lòng muốn làm họa sĩ, hiện tại ước mơ ấy có còn không?”

Vấn đề này đã làm khó Lục Phồn Tinh. Sau khi lên Đại học, cô liền tránh không nói tới những thứ như ước mơ này nọ. Sau những lần bị đả kích liên tiếp, lòng đam mê và tình yêu bỏng cháy đối với ước mơ, đã bị cô đóng băng toàn bộ. Cô của trước đây từng sống không biết Trời cao Đất dày, còn cô của bây giờ sống bằng thái độ cực đoan: Cô thừa nhận sự tầm thường của bản thân, cũng cam chịu sự tầm thường này.

“Bố, con nghĩ một ngày nào đó con sẽ trở thành họa sĩ.” Lục Phồn Tinh thử trả lời câu hỏi của bố cô: “Họa sĩ hạng xoàng. Con đã khôn lớn, đã hiểu được ước mơ là thứ xa vời không thể với tới. Nhưng chẳng phải bố mẹ vẫn thường nói, rằng đời người không chỉ có một con đường, con đường này bị tắc thì đổi con đường khác, có lẽ nó chính là con đường đường thích hợp với con thì sao?”

Bố cô đặt đũa xuống: “Bố thấy thật buồn lòng khi nghe con gái bố nói ước mơ xa vời không thể với tới.”

Nhìn thấy sự cô đơn trong mắt Lục Phồn Tinh, bố cô liền nở nụ cười: “Con muốn khởi nghiệp, cả nhà ủng hộ con vô điều kiện. Cho dù lập nghiệp thì con vẫn có thể vẽ mà. Hai việc này lại không mâu thuẫn với nhau. Ngoài muốn con vui vẻ ra, bố mẹ không có yêu cầu gì khác đối với con. Chỉ mong con đừng từ bỏ việc học hành vì chuyện khởi nghiệp. Con có thời gian cả đời để lập nghiệp, làm những điều mà con cảm thấy thích. Nhưng thời gian cắp sách đến trường thì chỉ có vài năm ngắn ngủi. Phân biệt rõ cái nào quan trọng nhất, thì tương lai con mới không hối hận.”

Lục Phồn Tinh chấn động trong lòng, nhìn ánh mắt ấm áp của bố mình, cô gật mạnh đầu: “Bố, con hứa với bố, con sẽ không để cuộc đời con có cái ngày phải hối hận ấy.”

Sau đó, Lục Phồn Tinh cùng bố mẹ cô thảo luận về tình hình tài chính trong nhà. Bố cô đã có việc làm trở lại sau khi thất nghiệp, hiện tại là thầy giáo dạy số học cho một trung tâm dạy thêm có tiếng. Một năm nay, ông dần dần đã trở thành thầy giáo nổi tiếng của trung tâm đó, cộng thêm việc buôn bán đồ ăn vặt trong nhà dạo này cũng rất được. Ngoại trừ khoản vay để mua căn hộ ra, cuộc sống của gia đình cô không còn phải giật gấu vá vai giống như trước đây nữa.

Bố cô tính toán, trong nhà chỉ có thể gom góp được nhiều nhất là một trăm nghìn tệ ( Ba trăm năm mươi triệu vnđ). Ông nói với cô: “Con cứ nói chuyện với đàn chị khóa trên của con đi, nếu không đủ thì bố cho con vay.”

Nghe xong, Lục Phồn Tinh không biết có cảm giác gì trong lòng, cô rất lưỡng lự. Cô tự ngẫm lại bản thân, có phải cô đã quá tùy hứng không. Năm đó, khi cô muốn học mỹ thuật, gia đình cô đã dốc hết tiền bạc, thời gian và sức lực để ủng hộ cho cô. Bây giờ cô nói muôn lập nghiệp, trong nhà khó khăn như vậy mà bố cô vẫn ủng hộ cô vô điều kiện, chỉ vì đó là điều cô muốn.

Học mỹ thuật được nửa chừng, cô từ bỏ giấc mơ làm họa sĩ hàng đầu, chỉ muốn làm họa sĩ hạng xoàng. Khởi nghiệp càng mạo hiểm hơn, người không có chút kinh nghiệm như cô nhỡ đâu sẽ thất bại thì sao?

Số tiền đó là của bố cô vất vả đi dạy, bố mẹ cô ngày nào cũng dậy từ bốn giờ sáng, trầy trật mới kiếm được.

Vừa nghĩ đến tiền, suy nghĩ lập nghiệp của Lục Phồn Tinh liền dao động dữ dội.

Buổi tối nằm trên giường, cô mở Wechat ra, Giản Chấn không có động tĩnh gì, nhưng La Thi gửi tin nhắn đến.

Tử La: ‘Aaa, Phồn Tình à, anh Giản nhờ tớ gửi cho cậu một bức thứ, còn có cả tín vật đính ước nữa!!!’

Lục Phồn Tinh đang định trả lời La Thi thì cô ấy lại gửi tới hai tấm ảnh chụp, một tấm là ảnh phong thư, vẫn là chiếc phong bì mà cô gửi cho Giản Chấn, tấm ảnh còn lại là ảnh chụp một chiếc áo sơ mi.

Phồn Tinh: ‘Chị Hai, chị đừng giàu trí tưởng tượng quá, em làm bẩn áo anh ta nên anh giai đó bảo em giặt trả thôi.’

Tử La: ‘Anh Giản đã rõ ràng như vậy mà cậu còn giả nai, cậu có thấy áy náy với lương tâm không hả?’

Lần này đến lượt Lục Phồn Tinh câm nín. Một người, hai người, rồi lại ba người, hình như cả thế giới đều nói với cô rằng cô có ý với Giản Chấn…

Rành rành là không mà!

Họ chưa nhìn thấy vẻ chán ghét, chỉ thích vênh mặt lên Trời của anh ta khi nói chuyện với cô đấy thôi.

Lục Phồn Tinh nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tái nghĩ hồi. Con người Giản Chấn, ngoài trừ thích tìm cảm giác tồn tại trước mặt cô, thích đòi thêm Wechat của cô ra, thì thật sự không tìm được một bằng chứng nào cho thấy anh ta thích cô hết.

Chẳng phải câu cửa miệng của anh ta là: Tôi mà ‘ưng’ cô á? Tôi bị mù chắc?

Hay là mồm miệng anh ta không thành thật, thật ra, cơ thể thành thật hơn?

Lục Phồn Tinh nghĩ nát óc mà không nghĩ ra được nguyên do, bèn nhắn lại cho La Thi.

Phồn Tinh: ‘Anh ta có nói gì lúc đưa thư cho cậu không?’

Tử La: ‘Không, chỉ nói bốn từ “Đưa cho cô ấy”. Tớ tưởng chỉ là quần áo, kết quả bên trong còn có một lá thư. Phồn Tinh, ngay mai cậu về sớm nhé, tớ muốn biết anh Giản viết gì cho cậu, không đợi được nữa rồi!’

Phồn Tinh: ‘Này này, chờ tớ về đọc thư đã! Lỡ như anh ta toàn viết những lời oán hận tớ thì sao, tớ cũng có sĩ diện của mình chứ?’

Tử La: “Rồi, chờ cậu, chờ cậu. Nhưng nếu cậu mà về muộn quá, tớ cũng không đảm bảo có bất cẩn làm ướt bức thư, sau đó lấy ra hong khô hay không đâu đấy.’

Lục Phồn Tinh gửi cho La Thi một loạt dấu chấm thể hiện sự cạn lời ở đây.

Không chỉ La Thi tò mò, mà Lục Phồn Tinh cũng tò mò về nội dung của bức thư. Giản Chấn sẽ trả viết gì để trả lời khi biết một “bác gái quét dọn” như cô muốn lập nghiệp nhỉ?

Đã ngốc mà còn mơ với mộng?

Mơ mộng hão huyền?

Mơ mộng ít thôi, quét dọn nhiều vào?

Lục Phồn Tinh cho rằng Giản Chấn nói như thế mới là bình thường, cô sẽ không cảm thấy bất ngờ, bởi vì từ trước tới nay anh ta đâu biết nói tiếng người!

Ở nhà làm công chúa thoải mái một ngày, chiều hôm sau, Lục Phồn Tinh lại xách túi lớn túi nhỏ mà mẹ cô đã chuẩn bị cho, ngồi xe bus về trường.

Trong lúc đang ngủ gà ngủ gật trên xe bus, Wechat báo có tin nhắn.

Jim Chấn:?

Lục Phồn Tinh lơ ngơ.

Phồn Tinh:?

Jim Chấn:??

Phồn Tinh:??

Giản Chấn không nói gì, Lục Phồn Tinh không hiểu một dãy dấu chấm hỏi mà anh ta gửi, lại không tiện hỏi lại.

Cô quyết định về phòng ký túc xá, đọc lá thư đó rồi mới ngẫm nghĩ đến dấu chấm hỏi này của anh ta.

Mở cửa phòng ngủ ra, ba cô bạn vậy mà lại đều có mặt vào giờ này. Vừa nhìn thấy Lục Phồn Tinh, ánh mắt người nào người nấy như mắt cho sói, khiến người ta có cảm giác là cô mà về muộn chút nữa thì họ sẽ xé nát lá thư trên bàn bất cứ lúc nào.

Lục Phồn Tinh còn chưa kịp đặt túi lớn túi nhỏ xuống thì La Thi đã vội vàng đưa phong thư đến trước mặt cô: “Mau mau, mau bóc ra đi!”

“Khoan, khoan đã, để tớ thở đã nào!” Lục Phồn Tình cố ý lề mề, cho mọi người sốt ruột. Thấy mấy cô bạn nhìn cô chằm chằm không dám chớp mắt, rốt cuộc Lục Phồn Tinh cũng cầm lấy lá thư.

Sau khi xem cẩn thận mặt trước mặt sau một lượt, cô lấy tờ giấy trong phong bì ra.

Nhìn thấy bốn chữ trên tờ giấy, vẻ mặt cô dần dần trở nên đần thối.

“Anh Giản nói gì?” La Thi giành lấy lá thư, sau đó cũng nghệt mặt: “Tòa nhà Hằng Quang?”

Chu Khả Phàm và Điền Vận cũng giật lấy tờ giấy, xem đi xem lại, trên đó chỉ có bốn chữ: Tòa nhà Hằng Quang.