Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 46: Em phải nhớ kỹ một điều, từ trước đến nay, cơ hội không phải là thứ do người khác trao tặng, mà là do tự tay mì



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Không biết mưa đã tạnh từ lúc nào, gió cũng đã lặng, những giọt mưa trên lá rơi xuống đất phát ra những tiếng tí tách.

“Mưa tạnh rồi…” Lục Phồn Tinh mừng rơn nhưng dường như lại cảm thấy hơi thất vọng.

Trận mưa to đã ngừng rơi, thế giới này không còn thuộc về riêng hai người họ nữa.

“Đi thôi! Cơn mưa này đáng yêu quá, anh thật sự muốn làm thơ để ca ngợi nó.” Giản Chấn giống như chú mèo đã ăn vụng thành công, bây giờ chuẩn bị mang theo món ngon của mình chạy trốn.

Lục Phồn Tinh vừa mới bị anh ta hôn, khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ, nhưng không nói gì thì có vẻ kỳ cục, bèn trêu anh ta như thường lệ: “Anh còn làm thơ cơ đấy? Em bảo này, anh biết thơ, nhưng thơ không biết anh thì phải?”

“Việc này có khó gì, bây giờ anh có thể làm được một bài thơ ngẫu hứng nhé.” Giản Chấn nói to, “A, thần mưa ơi! Xin hãy giữ chân tôi và cô gái của tôi. Giữ chân cô ấy lại, để cô ấy ngoãn ngoãn nhào vào trong vòng tay tôi!”

“A, thần mưa ơi!” Lục Phồn Tinh cũng cất giọng ngâm nga, “Hãy mưa to một trận để thổi đi sự đắc chí của anh ta, để anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại.”

“A, thần mưa ơi, cô gái của tôi có hương vị ngòn ngọt.”

“A, thần mưa ơi, chàng trai của tôi hơi phiền phức.”

“A, thần mưa ơi, tôi lại muốn hôn cô ấy rồi, làm sao bây giờ?”

“A, thần mưa ơi, tôi rất muốn tẩn anh ta, làm sao bây giờ?’

Hai người nắm tay nhau, vui vẻ ngâm những vần thơ xiên xẹo. Lục Phồn Tinh đang đợi Giản Chấn đọc tiếp thì thấy anh ta đột nhiên dừng bước chân, nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó phía trước với vẻ mặt quái lạ.

“Sao vậy anh?” Cô hỏi.

“Cái cây kia…” Giản Chấn chỉ vào một thân cây ngoài to khỏe ra thì chẳng có gì đặc biệt ở đằng trước, “Hình như chính là cái cây anh tìm.”

Nói đoạn, anh ta kéo Lục Phồn Tinh chạy chầm chậm tới đó, quan sát cái cây từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng mừng rỡ nói: “Tìm được rồi, chính là nó.”

Lục Phồn Tinh không chịu được cái đặc tính hội chứng tuổi dậy thì thi thoảng lại xuất hiện của Giản Chấn, vì cái cây khỉ gió này mà bọn họ khổ sở cất công chạy đến đây, vừa bị lạc đường lại còn bị dính mưa.

“Đây là cái cây Alibaba giấu kho báu hả anh?” Cô “đá đểu” Giản Chấn, “Nom anh phấn khởi chưa kìa!”

“Em không hiểu đâu, trên cái cây này có cả tuổi thơ của anh đấy.”

Giản Chấn cúi đầu tìm kiếm, cuối cùng thật sự tìm thấy một dòng chữ xiêu vẹo trên thân cây ở vị trí đến eo anh ta.

“Em nhìn này!” Giản Chấn hào hứng chỉ vào dòng chữ giống như đang dâng tặng báu vật, còn mỉm cười rạng rỡ.

“Giản Chấn bé nhỏ từng đến đây dạo chơi.” Lục Phồn Tinh vất vả phân biệt mấy chữ đó và đọc ra thành tiếng.

Cô rất buồn cười với bốn chữ “Giản Chấn bé nhỏ”, thế là ôm bụng phá lên cười lăn cười bỏ, “Giản Chấn bé nhỏ à, anh ngây thơ thật đấy!”

Có lẽ Giản Chấn cũng cảm thấy bản thân rất vui tính khi còn là trẻ con, chính anh ta cũng bật cười theo Lục Phồn Tinh, còn nhướng mày hỏi cô với vẻ không phục: “Này, Tinh Tinh bé nhỏ, chẳng lẽ em không từng ngây thơ sao?”

Lục Phồn Tinh cười đã đời thì lau nước mắt, đáp: “Tinh Tinh bé nhỏ hiện tại vẫn rất ngây thơ nhé!”

Cô chạy đến cái cây trước mặt, hớn hở như một đứa trẻ: “Giản Chấn bé bỏng ơi, anh có mang theo dao không? Em cũng muốn khắc mấy chữ lên đây.”

Giản Chấn rút con dao găm Thụy Sĩ mang theo bên người ra, lột bỏ một lớp vỏ cây, đoạn hỏi Lục Phồn Tinh: “Khắc gì nào?”

“Giản Chấn bé nhỏ và Tinh Tinh bé nhỏ đã từng đến đây dạo chơi.” Hai người cùng đồng thanh nói ra suy nghĩ trong lòng, rồi nhìn nhau cười. Giản Chấn bắt đầu dùng dao khắc từng chữ. Lục Phồn Tinh đứng bên cạnh, nhìn động tác của Giản Chấn, sau đó ánh mắt cô khẽ thay đổi, ngẩn người ngắm sườn mặt của anh ta.

Giản Chấn bé nhỏ và Tinh Tinh bé nhỏ.

Cô đọc thầm một lượt, cảm thấy thật ngọt ngào.

Dường như tên của họ thật sự có thể ở cùng với cái cây, tồn tại cùng với nó cho đến khi Trời Đất già đi.

Có điều, cô và Giản Chấn thật sự có thể tiến xa đến vậy sao?

Giản Chấn không nhận ra nỗi buồn của Lục Phồn Tinh đang dâng trào trong giây phút này. Anh ta rất hài lòng với hàng chữ mình khắc, vừa mỉm cười vừa dừng tay ngắm nghía.

Ngắm một mình không đã, anh ta kiên quyết kéo Lục Phồn Tinh xem cùng.

“Sinh viên bây giờ ý thức kém quá.” Lục Phồn Tinh lắc đầu, giả vờ cất cao giọng, nói: “Đi đến đâu cũng muốn khắc ‘đã từng đến đây dạo chơi’, được thừa hưởng hơn mười mấy năm giáo dục mà ý thức vẫn thế, thật khiến cho người ta đau lòng…”

“Nói tiếng người!” Giản Chấn nạt cô.

Lục Phồn Tinh quả nhiên ngấm ‘chiêu’ này của anh ta, run rẩy nói: “Em nói là hai đứa bọn mình rất xứng đôi, em cũng vô ý thức.”

Rốt cuộc Giản Chấn cũng lộ ra vẻ hài lòng.

“Phồn Tinh…”

“Ông Giản ơi…”

Tiếng gọi của các bạn liên tục vang lên từ một hướng nào đó trong cánh rừng. Chung quy thì cả bọn vẫn lo cho sự an toàn của hai người họ, nên vừa tạnh mưa là tranh thủ thời gian chạy đi tìm.

“Bọn em ở đây!” Lục Phồn Tinh hô to về phía đó.

“Tìm thấy họ rồi!” Người đi đầu là Lí Hải Dương mừng rỡ thông báo cho những người khác.

Giản Chấn và Lục Phồn Tinh nhanh chóng tụ hợp với cả hội. Sau một trận mưa to, trông mọi người đều rất thảm hại, ngoài Giản Chấn và Lục Phồn Tinh đã ướt nhẹp ra, những người khác ít nhiều đều bị dính nước mưa. Đường núi vừa trơn vừa ướt, La Thi và Chu Khả Phàm bị ngã một phát, ống quần những bùn với bùn.

“Hai người rời khỏi đội, nói đi, tối nay có nên bị phạt hay không?” Lí Âu dẫn đầu cả nhóm nã pháo hai người họ.

“Phải phạt! Nhất định phải phạt!” Vương Ba Ba lập tức tán thành, “Làm hại Khả Phàm của tôi bị ngã, làm tôi xót chết đi được!”

Vương Ba Ba luôn mồm “Khả Phàm”, khiến Chu Khả Phàm ở bên cạnh rất xấu hổ, cứ nghiến răng kèn kẹt, phỏng chừng cũng muốn nhai nát cả Vương Ba Ba.

“Đi thôi, về trường thu dọn chút rồi buổi tối bọn mình đến văn phòng làm nồi lẩu.”

Giản Chấn thoải mái chấp nhận chịu phạt, đề nghị này của anh ta nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt từ những con người có tâm hồn ăn uống. Cả bọn giẫm bùn đi xuống núi, rồng rắn về trường tắm rửa sạch sẽ, đến sẩm tối lại đi mua sắm thả ga, sau đó kéo đến văn phòng mở tiệc ăn lẩu.

Trong văn phòng làm việc có một bức tường chiếu, chuyên dùng để phát các bản dựng thiết kế, bình thường cũng có thể dùng để chiếu phim. Tối hôm đó, mọi người vừa ăn lẩu vừa xem phim “Tử thần vùng Texas”, cảm giác cực kỳ thư thái.

Là một cặp đôi, Lục Phồn Tinh và Giản Chấn lại trở thành mục tiêu trêu chọc hàng đầu của cả hội.

Mới đầu Lục Phồn Tinh còn muốn giữ kẽ, nhưng sau khi Giản Chấn gắp món lưỡi vịt mà cô thích vào bát cho cô hết lần này đến lần khác, Lục Phồn Tinh biết rằng nguyện vọng ‘giữ kẽ’ là điều không thể thực hiện được. Về sau, hai người họ ngồi cạnh nhau luôn, tha hồ tra tấn đám F. A này.

Ăn lẩu xong, mọi người giải tán, các chàng trai hộ tống các cô gái về. Lục Phồn Tinh chủ động ngỏ ý ở lại dọn dẹp ‘bãi chiến trường’. Đương nhiên là Giản Chấn ở lại với giai nhân. Dưới ánh mắt mờ ám của nhóm bạn, hai người thản nhiên vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.

Sau khi dọn dẹp xong, Giản Chấn và Lục Phồn Tinh đứng cạnh nhau trước ô cửa sổ sát đất sáng chưng, ngắm cảnh đêm ở ngoài cửa sổ.

Sau nụ hôn say đắm chiều nay, giống như có rất nhiều thứ đã khác trước, tựa như đến lúc này mới có cảm giác gắn bó keo sơn, mong muốn mãi mãi không xa rời.

Hai người đứng trước cửa sổ, lại không kìm lòng được mà trao nhau một nụ hôn nữa.

“Toàn mùi lẩu.” Lục Phồn Tinh đỏ mặt hờn dỗi.

“Mùi vị cũng được phết.” Giản Chấn mím môi cười, cho lời bình, “Anh vẫn còn muốn nếm thêm nữa.”

“Mơ đi anh!” Lục Phồn Tinh thụi anh ta một cú, đâu ra người được voi đòi tiên như này, còn không đếm xem đây đã là lần thứ mấy trong ngày hôm nay?

Hai người nắm tay nhau, ngoan ngoãn ngắm cảnh đêm.

Tuy nơi này là văn phòng của Giản Chấn và Lí Âu, nhưng Lục Phồn Tinh đã tham gia toàn bộ quá trình, dường như bản thân cũng là một thành viên trong đó, nên tự nhiên cũng sinh ra một thứ cảm giác kiêu ngạo. Cô nói ra những lời tự đáy lòng: “Em có cảm giác rất mãnh liệt, rằng anh và Lí Âu nhất định sẽ thành công.”

Giản Chấn cười nhẹ, trong mắt anh ta như thể có vì sao lấp lánh: “Anh vẫn luôn tin rằng cuộc sống sẽ không bạc đãi những người chịu khó.”

“Vâng.” Lục Phồn Tinh gật mạnh đầu, “Bất kẻ có thành công hay không, cứ cố gắng trước đã rồi hãy nói.”

“Em thì sao? Có tính toán gì tiếp theo đây?” Giản Chấn hỏi cô, “Em còn muốn tiếp tục mở phòng vẽ tranh không?”

“Muốn thì muốn ạ.” Lục Phồn Tinh có phần băn khoăn khi nhắc đến điều này, rõ ràng là cô đã dao động, “Lúc đó, em rất tha thiết muốn làm, nhưng hiện tại đã bỏ lỡ cơ hội, lại thấy hơi hoang mang, không biết bản thân có bắt đầu lại từ đầu được hay không.”

Giản Chấn trầm lặng hồi lâu mới lên tiếng: “Em có muốn nghe anh nói thật lòng không?”

“Em xin rửa tai lắng nghe.” Lục Phồn Tinh liếc xéo Giản Chấn, “Bị anh đả kích đã quen, trái tim em bây giờ bền bỉ lắm.”

“Lần này anh không muốn đả kích em, mà là phân tích điều này hoàn toàn dưới góc độ khách quan của người ngoài cuộc.” Giản Chấn trông rất nghiêm túc, “Có đường tắt thì em đi, không có đường tắt thì em lùi lại, không làm gì hết. Thật ra, như em thế này không phải là khởi nghiệp, mà nói thẳng ra là em ôm tâm lý đầu cơ, và càng giống một nhà đầu cơ hơn.”

“Sự khác biệt của nhà đầu cơ và người khởi nghiệp là gì? Ngoài khác nhau về tầm nhìn ra, điều quan trọng nhất hẳn là sự khác biệt về khả năng chấp nhận mạo hiểm. Người khởi nghiệp và nhà đầu cơ đều sẽ gặp phải sự mạo hiểm. Nhà đầu cơ là người ghét mạo hiểm, một khi có sự mạo hiểm thì sẽ bán ra tài sản trong tay, và tin rằng tiền mặt là nhất. Nhưng, trong con mắt của người khởi nghiệp thì mạo hiểm và cơ hội cùng đi đôi với nhau, nếu như tất cả mọi người đều tháo chạy khi có biến động thì chúng ta đã không nhìn thấy được kỷ nguyên mới của sự sáng tạo đang không ngừng xuất hiện trong từng thời khắc hiện nay.”

Lục Phồn Tinh rơi vào trầm tư.

“Lục Phồn Tinh.” Giản Chấn quay sang toét miệng cười với cô, trong mắt có ánh sao nhấp nháy, “Em muốn làm thì cứ làm đi, sợ gì thất bại. Tuổi trẻ chính là để thất bại, chỉ khi thất bại thì con người ta mới hiểu bản thân khao khát thành công nhường nào. Đến một ngày em luôn khao khát thành công, không e ngại bắt đầu lại từ đầu, cũng không suốt ngày chờ đợi cơ hội sẽ rơi trúng đầu mình nữa, thì em chính là một người khởi nghiệp đạt yêu cầu.”

“Em phải nhớ kỹ một điều, từ trước đến nay, cơ hội không phải là thứ do người khác trao cho, mà là do tự tay mình tạo nên.”

“Vâng, em nhớ hết rồi.” Lục Phồn Tinh kiên định gật đầu với Giản Chấn. Những lời nói của anh ta khiến cô ngộ ra, cũng khiến cô thật sự hiểu rõ vấn đề của mình nằm ở đâu.

Tâm lý của cô rất lạ.

Cô non gan, cho nên chỉ cắm đầu muốn đi đường tắt, luôn muốn đi nhặt những trái cây có sẵn. Nhưng cuộc đời này không có sự thành công dễ dàng. Dù là Đới Lộ thì trước đây chắc chắn cô ấy cũng đã phải vượt qua muôn vàn khó khăn, mới từ hai bàn tay trắng dốc sức làm nên ngày hôm nay.

Lục Phồn Tinh cảm nhận sâu sắc rằng Giản Chấn đã cho cô một bài giảng cực kỳ quan trọng về tư tưởng lập nghiệp cực kỳ quan trọng.

Cô đã thu được rất nhiều điều bổ ích, càng củng cố thêm niềm tin vào việc mở phòng vẽ tranh của mình.