Bầu Trời Đầy Sao Trong Mắt Anh

Chương 47: Nhan đề của bài viết là



Dịch: Nguyễn Hạ Lan

***

Giản Chấn như thể con giun trong bụng Lục Phồn Tinh vậy. Anh ta biết lúc này cô đang có điều suy tư, bèn nói tiếp: “Chuyện mở phòng vẽ tranh, trước tiên em đừng vội. Địa điểm phòng vẽ tranh và giáo viên sẽ quyết định sự thành công của em trong tương lai. Hai việc này, em cứ lần lượt giải quyết từng cái một, đến lúc đó cũng sẽ bớt khó khăn.”

“Em nghe anh, lần này em không nóng vội nữa.” Tâm lý của Lục Phồn Tinh cũng ổn định hơn, “Thật ra, địa điểm cũng không phải là điều quan trọng nhất, mà lực lượng giáo viên mới là tài sản cốt lõi của một phòng vẽ tranh. Em nghĩ em phải tìm đối tác.”

“Anh không hiểu về phương diện này, tự em động não đi!” Giản Chẩn nhoẻn cười với cô, “Gần đây nữ hoàng làm thêm bé nhỏ rất rảnh rỗi, văn phòng này của anh vẫn còn thiếu một em gái tạp vụ, bình thường cũng chỉ lau nhà, nhận điện thoại, cho sếp chút nước bọt khi sếp khát…”

“Này!” Lục Phồn Tinh lớn tiếng phản đối, anh chàng này cứ nói chuyện được một lúc là lại bắt đầu ngả ngớn.

“Anh nói nhầm, nói nhầm.” Giản Chấn lại trêu Lục Phồn Tinh, “Là bưng trà hoặc gì đó. Bạn trai em nghèo lắm, tạm thời nợ tiền lương đã. Hai tháng đầu, anh đền bằng thịt, thế nào? Về sau không cần phải vẽ trộm anh nữa, cởi đồ ra cho em tha hồ vẽ. Nếu nhìn bằng mắt còn chưa đủ thì lấy tay sờ, muốn sờ chỗ nào thì cứ nói ra thoải mái, anh sẽ thỏa mãn em hết.”

“Đồ khỉ gió!” Lục Phồn Tinh lại bị Giản Chấn trêu chọc đến độ đỏ bừng cả mặt, “Anh cho người khác đãi ngộ này đi, em chẳng thèm.”

Nói đoạn, cô quay đầu đi luôn, nhưng lại bị anh ta ôm chặt lấy từ phía sau, còn thì thầm bên tai cô rằng: “Em cũng thừa nhận đây là đãi ngộ rồi à?”

Khuôn mặt Lục Phồn Tinh liền nóng bừng, không ngờ Giản Chấn lại soi mói câu chữ của cô, đọc vị ra cô đang nghĩ gì, thật là xấu hổ.

“Anh mà còn táy máy tay chân nữa là em trở mặt đấy.” Cô cố ý đanh mặt, “Hôm nay em nhịn anh mấy lần rồi, anh mà còn tiếp tục phá rối, sau này em sẽ không tới đây nữa. Anh tìm người khác mà làm em gái tạp vụ đi.”

Đây là một cách khác chứng tỏ cô đã đồng ý đến văn phòng hỗ trợ anh ta.

Hôm nay sờ soạng đã đủ, Giản Chấn dừng lại đúng lúc, đoạn đưa Lục Phồn Tinh về trước khi ký túc xá đóng cửa.

Sau hôm đó, hai ngày trôi qua một cách yên bình. Đến buổi tối ngày thứ ba, toàn bộ trang chủ của trường Đại học Mỹ Thuật lại bùng nổ vì một bài đăng trên diễn đàn.

Chủ thớt đăng một bài viết như sau.

Một người bạn học của chủ thớt là hàng xóm của hàng xóm của hàng xóm của trường chúng ta, một em gái của trường Đại học Thể Dục Thể Thao. Em gái này vừa mới gửi cho tôi mấy tấm ảnh, nói rằng muốn chia sẻ với tôi những bức ảnh đã chụp được một anh chàng siêu đẹp trai ở trên sân thể dục của bọn họ. Trai đẹp và gái xinh chạy cùng nhau, sau đó bạn trai còn khoe sức mạnh, cõng bạn gái xinh đẹp chạy một vòng. Tôi vừa nhìn thì… đậu xanh rau má! Trai đẹp này rõ ràng là của trường chúng ta, được chưa hả? Đó rành rành là anh Giản của chúng ta mà! Mọi người không cần phải bàn cãi nữa, anh Giản rõ ràng đã thoát kiếp độc thân rồi. Cả nhà chuẩn bị sẵn khăn giấy đi, dù sao chủ thớt đã khóc một lượt rồi. (kèm biểu tưởng khóc to)

Chủ thớt còn đăng kém mấy tấm ảnh chụp trộm với độ phân giải cao, trong ảnh là Giản Chấn và một cô gái tóc dài dáng dấp xinh đẹp, sáng sủa đang vừa chạy vừa nô đùa với nhau. Giản Chấn khó gần trước mặt người khác, nhưng khi yêu đương vào lại giống như biến thành một người khác, hình tượng lạnh lùng biến mất, trông chẳng khác gì tất cả những chàng trai đang yêu, cười đùa vui vẻ ‘thả ga’ trước mặt bạn gái.

Bài đăng vừa xuất hiện thì một loạt những bình luận gào khóc thảm thiết liền xuất hiện bên. Chỉ trong một thời gian ngắn, tin tức sốt dẻo này đã lan truyền nhanh chóng trên mạng xã hội như thể virus, các cô gái tan nát cõi lòng, xếp hàng gào thét thất tình. Có vài người thích diễn sâu, còn khóc lóc đòi nhảy từ sân thượng xuống.

Sân thượng của trường Đại học Mỹ Thuật nhất thời trở nên cực kỳ đông đúc.

Người chụp những tấm ảnh kia có kỹ thuật rất tốt, khuôn mặt của cô gái trong ảnh được chụp rõ nét, có người lập tức nhận ra.

Lầu 121: Ôi mẹ ơi, tôi nhận ra nữ chính, là sinh viên khoa sơn dầu bọn tôi, học lớp bên cạnh lớp bọn tôi, tên là cái gì Tinh ấy nhỉ?

Lầu 141: A a a, cùng ký túc xá với mị đây mà! Hai ngày ba bữa là có thể chạm mặt cô ấy! Hèn gì dạo trước, anh Giản lại xuất hiện ở dưới lầu của bọn mị, mọi người cứ thắc mắc mãi ….

Lầu 159: Nói khẽ chứ, nữ chính tên là Lục Phồn Tinh, cũng xem như thuộc hàng ngũ người đẹp của Học viện của chúng tôi đấy. Quá đỉnh, quá đỉnh! Bình thường không nhìn ra, không ngờ cô ấy lại vớ bẫm được nam thần!

Lục Phồn Tinh thật sự căm hận màn phát tán tin tức của lầu 159, đã công bố thẳng tên của của cô. Lần này cô không muốn nổi tiếng cũng khó.

Hôm sau, liên tục có người nhận ra Lục Phồn Tinh. Cô không còn là nhân vật nhỏ bé không tên tuổi trong trường nữa, mà là bạn gái của Giản Chấn. Trong vòng một đêm, danh tiếng của cô đã nổi như cồn.

Thật ra, sau khi bài đăng xuất hiện không lâu thì Lục Phồn Tinh đã biết mình sẽ bị bại lộ, bởi vì cô nhận được tin nhắn Wechat của một số bạn học.

Bạn học A: Phồn Tinh, cậu mau xem bài đăng trên diễn đàn đi, cô gái đó là cậu hả?

Bạn học B: Phồn Tinh, cầu xin truyền thụ kỹ xảo ‘cua’ nam thần đi mà!

Tin nhắn hóng hớt quá nhiều, Lục Phồn Tinh lòng dạ rối bời tạm thời chẳng có tâm trạng đâu để trả lời, cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Hứa Duyệt.

Bé Dưa Hấu: Chị Phồn Tinh, bạn gái của anh Giản là chị thật à?

Trước kia, mỗi khi chuyện gẫu cùng cô, Hứa Duyệt đều nói năng rất dễ thương. Hôm nay bông nhiên nhận được tin nhắn của cô ấy với giọng điệu nghiêm túc như này, Lục Phồn Tinh hơi bối rối. Hứa Duyệt nhờ cô đưa thư cho nam thần, kết quả đưa một, hai lần, người đưa thư là cô đây lại trở thành bạn gái của anh ta. Không biết Hứa Duyệt sẽ nghĩ gì về cô?

Lục Phồn Tinh thật sự luống cuống, cô còn chính miệng thừa nhận trước mặt Giản Chấn rằng những bức tranh đó là do cô vẽ. Nếu Hứa Duyệt biết chuyện này thì liệu cô ấy có cho rằng cô là kẻ tiểu nhân hèn hạ, vô liêm sỉ không?

Lục Phồn Tinh nắm chặt di động, ngẫm nghĩ hồi lâu vẫn không biết nên trả lời tin nhắn của Hứa Duyệt như thế nào, nhưng giả chết không trả lời thì lại càng không hay. Cuối cùng, cô bấm bụng nhắn lại cho Hứa Duyệt: ‘Duyệt Duyệt, em biết rồi à? Nói ra thì em chính là bà mối của bọn chị đấy. Bọn chị đang thử tìm hiểu nhau, chưa biết chừng sẽ nhanh chóng chia tay cũng nên.’

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Lục Phồn Tinh đợi đến rất khuya cũng không thấy Hứa Duyệt trả lời.

Cô cảm thấy lạnh buốt trong lòng! Hỏng bét, chắc chắn là cô đã làm mất lòng cô em gái này rồi.

Kể từ sau khi bị người ta khui ra, không chỉ riêng Hứa Duyệt, những tháng ngày bình yên, kín tiếng trước đây của Lục Phồn Tinh đã thay đổi hoàn toàn, ngay cả người qua đường cũng biết tên của cô. Đi đến đâu, Lục Phồn Tinh cũng nhận được vô số ánh mắt dò xét, còn thường xuyên có nữ sinh lén chụp ảnh cô, xoi mói bình phẩm về vẻ ngoài của cô.

Thậm chí có cô gái lầm bầm với giọng điệu khinh khỉnh ngay trước mặt Lục Phồn Tinh: “Người thật cũng thường thôi mà.”

Đúng vậy, rất bình thường, nhưng không màu mè cũng vẫn ăn đứt cái ngữ làm dáng như cô.

Lục Phồn Tinh thầm lấy làm bất mãn, dựa vào cái gì mà cô lại trở thành người bị người ta bắt bẻ đủ kiểu, chỉ bởi vì Giản Chấn. Lục Phồn Tinh cô dù sao cũng là người đẹp dễ mến, cũng có giá trị của bản thân, được không hả?

Tối hôm sau, lại có người đăng bài mới trên diễn đàn của trường.

Nhan đề của bài viết là: Hôm nay anh Giản chia tay chưa?

Một loạt những bình luận bên dưới trả lời là: Chưa.

Trong nháy mắt, bài đăng liền trở thành chủ đề nóng hổi.

Lục Phồn Tinh tức điên lên được, ấy thế mà lại có người mong chờ cô và Giản Chấn chia tay. Chẳng phải bọn họ nên hào phóng chúc mừng cho nam thần đã tìm được hạnh phúc của mình sao?

Cái gọi là oan có đầu nợ có chủ, các fan nữ gây rắc rối cho cô, thì đương nhiên là cô phải đi tìm anh chàng đã mang rắc rối đến cho cô rồi.

Trong điện thoại, Giản Chấn phát phiền vì nghe Lục Phồn Tinh cằn nhằn, anh ta lại phải ‘tẩy não’ cho cô: “Chúng ta sống cuộc sống của chính mình, em bận tâm nhiều đến người khác như vậy làm gì? Các cô gái thích anh, chẳng lẽ người nào anh cũng phải thích lại à? Người nào đến mắng anh, anh cũng mắng trả từng người một sao? Anh không cần sống cuộc sống của mình nữa chắc? Bình thường em còn có tí thông minh, đến thời điểm quan trọng thì lại hồ đồ.”

Những lời dạy bảo của Giản Chấn đều đúng cả, Lục Phồn Tinh chỉ có thể bướng bỉnh hừ một tiếng, rồi lẩm bẩm: “Nói thì nhẹ như không, có ai đến làm phiền anh đâu, toàn đến làm phiền em đấy chứ.”

“Con người đều có quá trình từ không thể chấp nhận đến dần dần chấp nhận.” Dường như Giản Chấn không hề ngạc nhiên với tình huống của ngày hôm nay: “Trong thời đại bùng nổ của mạng thông tin hiện này, vụ này chỉ ‘nóng’ ba ngày là cùng. Em cứ coi như mọi người rảnh rỗi, cả ngày quan tâm xem hai ta đã chia tay hay chưa thôi mà.”

Lục phồn Tinh lại một lần nữa bị Giản Chấn thuyết phục.

“Được rồi, đứng lăn tăn những việc đó nữa, chuyện này sớm muộn gì mọi người cũng biết.” Giản Chấn dịu giọng, “Bọn mình cũng chẳng cần phải lén lút nữa. 6 giờ tối mai anh chờ em ở dưới ký túc xá của em, bọn mình cùng đến nhà ăn ăn cơm.”

Đây là định công khai hẹn hò, trêu ngươi cánh độc thân.

Lần này, Lục Phồn Tinh không từ chối. Cô cũng đã nghĩ thông suốt, việc yêu đương, yêu ai là tự do của cô, cô không cần bận tâm đến ánh mắt của bất cứ ai, càng không cần phải để bản thân phải ấm ức vì những đánh giá của người khác.

Điều duy nhất cô cần làm lúc này là thoải mái hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.