Lời của anh vừa nói khiến ông không thể không hoài nghi chuyện giữa anh và Thanh Ca là đang nói dối.
" Làm phiền cậu ở yên đó, bố con chúng tôi cần phải nói chuyện riêng " ông gằn giọng, cả gan ra lệnh với Tử Quân.
Do ông chưa biết thân phận của anh là ai nên lời nói của ông mang theo vẻ cao ngạo, Thanh Ca tắc lưỡi, sợ hãi đến độ hai tay bóp chặt vào nhau, Lưu Hoành nhanh chân bước vào trong phòng riêng, Thanh Ca cũng nặng nề từng bước theo bố, cô còn không quên quay sang thầm mắng Tử Quân.
" Cậu điên rồi "
Mà, Tử Quân lại trông rất điềm tĩnh, cứ như việc này là do anh cố ý nói vậy, nhìn anh dửng dưng đứng đó Thanh Ca giận đến đầu xì khói.
Cánh cửa nặng nề vừa khép lại bên tai Thanh Ca liền truyền đến một tiếng nói lạnh buốt.
" Thanh Ca người đó không phải bạn trai của con đúng không ? " Lưu Hoành gằn giọng hỏi con gái.
Thanh Ca cúi gầm mặt xuống, lòng cô rối rắm, nửa muốn thừa nhận nửa muốn không, nếu cô thừa nhận là Tử Quân không bạn trai thì việc cô gả cho Tử Quân, để anh cứu lấy bố sẽ bị lộ, ảnh hưởng tâm trạng ông nhiều hơn. Mà cô không nhận thì lời nói khi nãy của Tử Quân sẽ phát sinh ra những rắc rối khác nữa.
" Bố...con... " Thanh ngập ngừng, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹt.
Sắc mặt Lưu Hoành càng lúc càng trầm trọng, hàng chân mày rậm nhíu lại tạo ra hàng tá nếp nhăn trên vầng trán, ông sinh nghi chuyện bán thân trước đây của Thanh Ca.
Tử Quân nói, anh là người đầu tiên, vậy tại sao lại đem thân xác con gái ông làm cuộc mua bán mà không lựa chọn cách khác để giúp, và lúc đó khi lấy đi lần đầu của Thanh Ca sao không chịu trách nhiệm ngay mà lại bỏ cô bơ vơ suốt mấy năm ?
Hàng loạt suy luận diễn ra trong đầu Lưu Hoành, cộng thêm, trước đây Thanh Ca từng kể kẻ mua trinh tiết cô là người lạ.
Vậy thì, Tử Quân tự nhận là bạn trai quen nhau 4 năm, là người đầu tiên của Thanh Ca thì đâu có trùng khớp, lời nói của cả hai đều không ăn nhập vào nhau, chứng tỏ con gái ông đang giấu ông chuyện khác.
Trước đây, ông đã rất tức giận khi Thanh Ca dám đem đời con gái đi bán, bây giờ đùng đùng đâu ra người bạn trai không rõ gốc gác càng làm lòng ông nhốn nháo.
Lưu Hoành cho rằng, Thanh Ca đang bao che cho Tử Quân, rất có thể Tử Quân đúng là kẻ mua lần đầu của Thanh Ca. Nhưng, anh không phải bạn trai, hiện tại anh là một kẻ đê tiện lần nữa nhắm đến Thanh Ca, muốn cô dùng bản thân ra làm một cuộc giao dịch.
" Nói đi, Thanh Ca, giữa bố với con không cần phải giấu giếm gì cả...
Người đó...mua con đúng không ? Con vì bố nên mới..." Lưu Hoành cất không xong câu, nhìn vẻ mặt con gái bi thương ông đủ hiểu mọi chuyện.
Chắc chắn, cô vì căn bệnh của ông nên mới chọn gả cho người giàu, Lưu Hoành không kềm chế được cảm xúc, bật khóc, ông rơi những giọt lệ xót xa.
" Thanh Ca, bố có chết cũng chẳng sao cả...con đừng đem hạnh phúc con đánh đổi như vậy..." Lưu Hoành uất nghẹn, oán trách.
" Bố...bố là người thân duy nhất của con...làm sao con có thể giương mắt nhìn bố sống khổ sở... " Thanh Ca nghẹn ngào chặn lời Lưu Hoành, cô quỳ xuống dưới chân ông, hai mắt ngấn lệ, bàn tay nhỏ bấu víu lấy ống quần của ông.
Nói đến đây, cô không thể nào không nói ra sự thật.
" Bố à, con muốn bố được sống...thêm một chút nữa...
Chỉ cần bố bình yên con cũng sẽ hạnh phúc...gả cho ai cũng được miễn là người đó cho bố cuộc sống ấm no, dư giả... "
" Thanh Ca... " hai mắt Lưu Hoành rơm rớm, nhìn con gái vì ông mà chịu đau khổ, làm sao ông chấp nhận.
" Ra đó...ra đó từ chối người ta đi...chúng ta về nước, rau cháo đạm bạc, bên nhau được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu... " ông chỉ tay ra chỗ Tử Quân, run run mà nói.
Thanh Ca ngẩn mặt lên cao, hai mắt nhạt nhòa, cô dập đầu, nhè giọng năn nỉ ông.
" Bố, xin bố hãy để cho con được báo hiếu...con không muốn nhìn thấy bố bị bệnh tật hoành hành..."
Nước mắt lạnh thấu xương nhỏ từng giọt xuống nền nhà, bệnh Lưu Hoành cầm cự đã quá lâu rồi, nếu cứ không chữa trị dứt hẳn có thể nó sẽ dẫn đến chuyện xấu. Từ lúc Lưu Hoành đến đây, sắc diện ổn hơn trước, Thanh Ca như nhìn thấy tia hy vọng, làm sao cô có thể từ chối để ông sống cuộc sống bệnh tật hành hạ đến cuối đời.
Lưu Hoành thấy con gái do dự không chịu bước ra đó, ông nhanh chóng quay người vừa định mở cửa ra đó nói phải trái. Ai dè, cánh cửa đột ngột bật vào.
" Bác trai xin hãy yên tâm, Thanh Ca gả cho cháu không sợ sống không hạnh phúc đâu " giọng Tử Quân bỗng cất lên.
Hai bố con ngỡ ngàng nhìn anh, từ nãy đến giờ họ nói chuyện anh đều đứng bên ngoài nghe lén hết, khi biết Lưu Hoành kiên quyết muốn đưa Thanh Ca về nước, anh mất kiểm soát xông vào cắt ngang cuộc trò chuyện.
" Bác trai...xin bác chấp thuận cho cháu lấy Thanh Ca, cháu hứa sẽ khiến Thanh Ca hạnh phúc... " Tử Quân đứng chắn ngay cửa, hàng chân mày chau lại, điệu bộ vô cùng hấp tấp.
" Hay thật...chuyện của chúng tôi cậu xen vào làm gì...tôi không bán con gái " Lưu Hoành lườm mắt, nói chữ nào là khinh khi Tử Quân chữ đó, ông còn tức giận gạt cánh tay cứng rắn chắn ngay khung cửa.
Sức ông có hạn, đã già còn bệnh nên làm sao đẩy được Tử Quân, chân anh trụ vững ở đó, không một chút kiên dè đáp thẳng câu nói vừa rồi.
" Cháu không mua !
Thanh Ca vô giá, tiền không đo được giá trị của cô ấy...
Bác trai...cháu vì muốn lấy Thanh Ca mất 4 năm tìm người...như vậy không đủ thành ý sao ? " nét mặt Tử Quân đỏ ngần, cực kì nghiêm túc.
Từ ánh mắt lãnh khốc, toát ra khí tuất mạnh mẽ khiến Lưu Hoành có chút rúng động, anh tìm con gái ông suốt 4 năm, đây là điều khiến ông lại thêm bất ngờ.
Đến nước này, Tử Quân không còn gì che giấu nữa, anh trực tiếp kể lại mọi chuyện, từ việc họ lần đầu gặp nhau đến việc anh bày kế dụ Thanh Ca sang đây. Thậm chí, anh thuê người giả giọng Thanh Ca để dụ luôn cả Lưu Hoành sang, chữa bệnh cho ông, chỉ có một mục đích duy nhất, muốn Thanh Ca đồng ý gả cho anh.
" Nếu Thanh Ca thật sự không muốn lấy cháu hai người có thể về, nhưng chi phí chữa trị của bác cháu không trả nữa...
Cháu không ép Thanh Ca...cũng không phun phí tiền cho người ngoài...
Thanh Ca chịu gả cho cháu là do cô ấy tự nguyện đồng ý, mong bác chấp thuận để cháu cùng Thanh Ca chăm sóc bác... " anh nói, chân thành đến mức động lòng Lưu Hoành.
Suy cho cùng, con gái của ông cũng không còn nhỏ, độ tuổi này vẫn chưa có tấm chồng nào đợi nữa sẽ quá lứa, đã vậy con của ông cũng không còn trong sạch, muốn gả đi thật sự rất khó.
Lưu Hoành buồn bã, khom người đỡ Thanh Ca đứng lên, nhẹ nhàng vén tóc con gái, nhỏ giọng hỏi.
" Con cam tâm tình nguyện lấy người ta ? "
" Bố, Tử Quân nói rồi, không ép con...là con tự nguyện ý gả..." Thanh Ca the thé giọng đinh ninh, nhưng sâu trong lòng cô thì không như lời cô nói.
Cô không hề yêu Tử Quân, cô lấy anh vì sinh mạng của bố, làm gì có hai chữ " tự nguyện ", cô bắt buộc phải nói dối để Lưu Hoành yên lòng, sau này sống một cuộc sống bình yên, để cô làm tròn bổn phận hiếu đạo.
Lưu Hoành gật gù, ngậm cười chua xót, ý con gái ông đã quyết, có muốn cản cũng không được, chi bằng ông toại nguyện, một là không làm gian giở tuổi xuân của Thanh Ca, hai là để cô an tâm về ông.
" Được, bố đồng ý cho hai đứa lấy nhau... " ông nghẹn ngào cất tiếng.
Rồi, ông nghiêm mặt tức thì, vì con ông không thể không căn dặn Tử Quân trước.
" Tôi giao con gái tôi cho cậu...cậu mà làm tổn thương nó...tôi chết làm ma cũng không tha cho cậu... "
Tử Quân nghe xong, mừng rỡ, chấp ba ngón tay đưa lên cao, điệu bộ rất nghiêm nghị.
" Xin bác yên tâm, Tiêu Tử Quân xin thề, sẽ không để Thanh Ca chịu uất ức...nếu có trái lời chết trong cô độc ! "
Thề thốt xong chưa đợi Lưu Hoành có đồng ý hay không Tử Quân đã muốn nhảy bổ lại gần Thanh Ca, ông phải đứng chắn lại ngay lập tức.
Tiếng thở dài từ ông phát ra thật nặng nề, lời hứa dù sao cũng chỉ là lời nói, ông nhìn Tử Quân mà dở khóc dở cười, ước gì bản thân ông giàu có sẽ không để Thanh Ca lấy một người xa lạ, còn là một thằng nhóc chỉ mới tuổi 20.
Nhưng, số phận của hai bố con ông đã định sẵn, kiếp này họ chỉ có thể là kẻ thấp cổ bé họng !
Cuối cùng, Lưu Hoành chua chát tự tay cầm lấy bàn tay con gái đưa cho Tiêu Tử Quân.
" Hai đứa đã quyết định khi nào làm đám cưới ? " ông cố kềm bi thương cất giọng điềm đạm.
" Chờ xong thủ tục, cháu sẽ làm một lễ cưới
Đường đường chính chính rước Thanh Ca... " Tử Quân vội đáp, hai tay giữ chặt bàn tay nhỏ bé kia, còn cọ nhẹ ngón tay cái lên nước da mịn màng, lòng anh đang cuống cuồng cả lên, không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy.
Lưu Hoành nhìn cử chỉ của anh, biết anh đang thèm khát Thanh Ca tới mức nào, ông nào chịu ngồi yên để anh được lợi.
Ngay lập tức, Lưu Hoành lại kéo Thanh Ca về phía ông, gằn giọng.
" Vậy thì...
Tạm thời con gái tôi phải ở đây, khi nào cậu cưới hỏi đàng hoàng tôi mới cho nó ở cùng cậu..."