Bẫy Tình

Chương 37: Ngoại Truyện - Yêu Đồ Mị (1-2)



(Tạm dịch: Đánh mất tình yêu ngay trước mắt)

Edit: cereniti

Đinh Duệ biết Diêu Á Nam là vào kì nghỉ xuân năm thứ 2 đại học khi hắn về nước.

Bạn bè của hắn đa phần là con ông cháu cha, khi chơi thì chơi đến điên cuồng, hằng đêm mở các buổi tiệc khoe khoang tiền tài và hàng trăm hãng xe nổi tiếng, Đinh Duệ hắn nhờ vẻ nho nhã của mình mà có phần đặc thù.

Lần này hắn về nước là bởi vì tài chính trong nhà hắn có chút bất ổn, tính Đinh Duệ vốn không thích nịnh nọt, thật sự không chịu nổi cái cảnh bạn bè hở chút là tỏ vẻ “làm thân”, vậy nên hắn bèn nhích người đi về phía trước.

Cái cô gái rót rượu có dáng dấp xinh đẹp nhất kia chính là người được một tên bạn hắn chú ý, vung bút kí một tấm chi phiếu ý muốn mua sạch một đêm rót rượu của cô với giá cao, điều kiện trao đổi chính là muốn cô uống sạch các phần rượu trên bàn.

Một bàn rượu đầy các ly rượu được rót đầy, vàng, lục, hồng, lam, cock-tail hết sức bắt mắt. Đinh Duệ nhìn cô gái, cô không thèm chớp mắt, một ly rồi lại một ly, lòng hắn không khỏi ngạc nhiên về người phụ nữ này.

Người phụ nữ động lòng người vừa có chút ngà ngà say, liền dễ dàng gặp phải chuyện xấu. Nhưng, không mấy người biết, cô gái rót rượu kia còn chưa có uống xong liền tận dụng khe hở lẻn đi, bạn bè hắn tối nay thấy con mồi ngon miệng bỗng biến mất, não như muốn bị ngâm trong rượu, rồi được một người phụ nữ nói cho . . . cô ấy đã đi vào nhà vệ sinh để nôn vì khó chịu.

Đinh Duệ lúc ấy mới vừa ra khỏi toilet, liền nhìn thầy bạn bè hắn canh me ở ngoài.

"Mày ở ngoài này làm gì?"

"Chờ người."

"Mày say coi bộ không nhẹ!"

"Chẳng sao. A đúng rồi, Duệ Tử*, có mang “đồ chơi” theo không?"

(*): đàn ông Trung Quốc thường thêm từ “Tử” sau tên bạn thân khi gọi.

"Ma túy?"

"Không mang à. Thứ tao nói là. . . . . . Bao cao su."

"Cô gái nào đáng giá đến độ được tên khỉ mày để ý?"

"Huynh đệ mày hôm nay đi chơi có chút gấp, quên mang theo đồ dự phòng rồi, nể mặt huynh đệ, mày cho tao mượn cái."

"Mày cũng biết tao chưa bao giờ ăn “đồ ở ngoài”."

“Chậc, tao thừa biết loại tên khốn ngoài mặt ngoan ngoãn như mày sẽ không bao giờ mang thứ đó ra đường. Được rồi, được rồi, coi như tao không hỏi."

Đơn giản nói chuyện với nhau, sau hai người tạm biệt, Đinh Duệ đã đi khá xa, đột nhiên nghe thấy phía sau động tĩnh, quay đầu nhìn lại, bạn bè hắn hình như đang tranh chấp với ai đó, kiên quyết lôi đối phương ra khỏi toilet.

Nhìn từ xa không rõ lắm, Đinh Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa nhận thức được, lúc sắp đi qua khúc quanh hắn chợt hiểu ra, người bị tên bạn hắn lôi đi, hình như là cô gái rót rượu kia.

Nhìn từ xa không rõ lắm, Đinh Duệ suy nghĩ một chút, cảm thấy có gì đó không ổn, còn chưa nhận thức được, lúc sắp đi qua khúc quanh hắn chợt hiểu ra, người bị tên bạn hắn lôi đi, hình như là cô gái rót rượu kia.

Đối với việc vui chơi của bạn bè, Đinh Duệ từ trước đến giờ không can thiệp, nhưng lần này, khi hắn chuẩn bị quẹo qua khỏi khúc quanh, lại không thể nhấc chân thêm được một bước nữa, hình ảnh của cô gái khi nãy cứ đọng mãi trong đầu hắn, gương mặt ngà ngà say kèm theo chút kháng cự của cô.

Quay đầu lại, lần nữa tìm bóng dáng của hai người kia, nhưng hình ảnh hắn thấy là khung cảnh vắng lạnh.

Đinh Duệ do dự chỉ ba giây liền quay người lại, đi qua khỏi toilet, tìm từng gian phòng một, xuyên thấu qua tấm gương tròn ngoài cửa phòng, hắn tìm từng gian, mỗi một gian đều có một đôi nam nữ quấn lấy nhau đến quên hết sự đời, nhưng đều không phải là người hắn muốn tìm

Đang muốn tìm đến phòng tiếp theo, cách đó không xa, tiếng thét chói tai của một cô gái chợt bay đến. Trong phút chốc chạm đến một sợi dây thần kinh của Đinh Duệ, còn chưa kịp chạy tới cửa, cửa gian phòng chợt mở ra, từ bên trong, một cô gái nhỏ đang vội chạy trốn.

Tên bạn hắn cũng đang rất nhanh đuổi theo, trên mặt đầy những vết cào cấu, cô gái nhỏ co cẳng chạy, Đinh Duệ vốn biết tính nết nóng như lửa của hắn ta, với việc hắn có cổ phần lớn tại hộp đêm này, việc cô gái kia làm vậy với tên bạn hắn rồi chạy mất, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.

Dưới tình thế cấp bách Đinh Duệ bắt được cánh tay của cô gái nhỏ kia, rồi ép cô vào lồng ngực mình.

Không chỉ mỗi cô gái ấy sửng sốt, tên bạn kia cũng kinh ngạc theo.

Cô gái bị kích thích, xem hành động của Đinh Duệ như một tên lưu manh, cứ đá đạp mãi vào người hắn, Đinh Duệ một mặt cẩn thận từng li từng tí tránh né đợt tấn công của cô, một mặt tìm cách đối phó với tên bạn.

"Tình huống gì đây?" Tên bạn của hắn hỏi

"Lúc uống rượu tao đã đưa thẻ phòng nghỉ cho cô ấy rồi. Nhưng, chớp mắt đã không thấy tăm hơi, thì ra là chạy tới chỗ mày."

Cô gái nhỏ nghe thấy lời Đinh Duệ nói, rốt cuộc dừng giãy giụa, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn. Đinh Duệ khẽ mỉm cười với cô.

Tên bạn hắn sửng sốt hồi lâu, lúc này mới chợt hiểu ra, ảo não chụp trán: "Thì ra là hai người đã có “hợp đồng” trước, sao không nói sớm? Hại tao thiếu chút nữa bất kính với chị dâu!"

Huynh đệ như tay chân , phụ nữ như quần áo, đồ anh em đã thấy trước thì tuyệt đối không được đoạt. Đó là danh ngôn và chữ tín của đàn ông, tên bạn hắn bèn thắt lại dây nịt, mặc quần áo tử tế, khôi phục lại sắc mặt ngà ngà say rồi đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Bóng lưng tên bạn vừa biến mất ở khúc quanh, Đinh Duệ liền buông cô ra. Vốn cũng không biết nên nói những gì, đúng lúc này, Đinh Duệ điện thoại chợt đổ chuông, là cuộc gọi từ nhà hắn, đoán chừng có chuyện quan trọng, Đinh Duệ chỉ khẽ gật đầu nói lời chào tạm biệt với cô, rồi quay đầu vừa đi vừa nghe điện thoại.

Song, hắn bị gọi lại: "Đợi đã ...!"

Đinh Duệ dừng lại.

"Đây là danh thiếp của tôi, lần sau nếu tới, hãy đưa danh thiếp này cho cô hầu rượu, nói tên của tôi, họ sẽ giảm giá cho anh."

Đinh Duệ còn chưa trả lời, cô gái đã nhét danh thiếp vào tay hắn, cứ như vậy bỏ đi.

Đây là một cô gái rất mạnh mẽ, lúc uống rượu, lúc rời đi, tất cả đều khiến cho mọi người cảm thấy cô không dễ dàng bị khuất phục.

Hắn cúi đầu nhìn danh thiếp: Diêu Á Nam.

***

Người nhà vì Đinh Duệ mà sắp xếp không ít buổi xem mắt. Cha mẹ hắn vì nghĩ tới việc giải quyết nguy cơ tài chính trước mắt, cách dễ dàng nhất, chính là giới thiệu cho hắn bạn gái có gia cảnh tốt hơn.

Không thể phủ nhận đây là một con đường tắt tuyệt vời, mặc dù Đinh Duệ chán ghét. Đối phương lại hình như rất hài lòng về hắn, sau buổi xem mắt đầu tiên, chẳng bao lâu sao đã có cuộc hẹn giữa hai ngươi, vô luận đối phương là vì muốn biểu hiện lòng thương người chân chính hay gì đi nữa, địa điểm hẹn hò đầu tiên là một Cô Nhi Viện.

Hoàn cảnh Cô Nhi Viện mặc dù kém, nhưng không khí rất ấm áp, Đinh Duệ ngồi dưới đất cùng bọn nhỏ xem ti vi, quảng cáo ùa tới, là đoạn video quảng bá thức ăn nhanh hết sức mê người, sử dụng hình ảnh của các nữ sinh.

Đinh Duệ liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái đang ăn khoai tây cọng chiên. Hình như tên. . . . . .

Diêu Á Nam.

Hắn trở về tìm được tấm danh thiếp cách đây nửa tháng, Đinh Duệ không biết có nên gọi điện thoại cho cô hay không, suy tư hồi lâu, quyết định liền thôi.

Tình trạng tài chính trong nhà hắn rốt cuộc vẫn lộ ra ngoài, không ít bạn bè nghe thấy nhà Đinh Duệ hắn sắp phá sản, liền tránh không gặp mặt, quả quyết cắt đứt liên lạc, cũng có kẻ vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ giúp nhưng không phải bây giờ, Đinh Duệ cũng không quá quan tâm.

Cô gái đó vẫn hẹn hè cùng hắn, chỗ ăn chơi đàn điếm là nơi dễ tạo cơ hội nhất, sau vài ly rượu, ánh mắt đối phương nhìn hắn càng trở nên mập mờ mà say mê.

Cô bồi rượu đi qua bàn hắn, Đinh Duệ nhìn đồng phục mà phân biệt được đâu là bồi rượu quảng bá sản phẩm của hãng nào, hắn ngoắc gọi một người trong đó hỏi thăm.

"Chúng tôi vừa ra sản phẩm mới, ngài có muốn dùng thử hay không?"

"Tôi muốn uống loại rượu cũ"

"Xin lỗi ngài, chúng tôi. . . . . ."

Đinh Duệ cuối cùng vẫn không muốn gọi thứ rượu mới kia.

Cuối cùng cũng đưa được đối tượng hẹn hò của hắn về nhà họ Liễu.

Đêm khuya yên tĩnh, Đinh Duệ lái xe đến bờ đê, nếu như tài chính nhà hắn vẫn không khởi sắc, chiếc xe này không bao lâu sau cũng phải bị bán để đổi lấy tiền mặt, Đinh Duệ dựa sườn xe hút thuốc lá, nghĩ đến câu nói “Cảnh còn người mất” kia.

Hắn quyết định bấm số điện thoại trên danh thiếp.

Thật sự thì hắn không muốn đối phương nhấc máy .

Nhưng đầu dây bên kia đã truyền tới âm thanh nửa quen thuộc nửa xa lạ: "A lô?"

Đinh Duệ cũng không ý thức được mình đã bật cười."Hãng rượu chỗ cô làm vừa ra sản phẩm mới, tôi muốn biết phiếu giảm giá này của cô có còn hiệu lực hay không."

". . . . . ."

". . . . . ."