Tiếng xì xào bàn tán vang lên không dứt, mọi người không ngừng đổ dồn ánh mắt lên Hàn Bội Bội, nhưng cô đều để ngoài tai tất cả. Sau khi vào bên trong sảnh đại tiệc, cha mẹ cô tách ra, đi chào hỏi một số đối tác thân thiết của mình. Hàn Bội Bội đứng cùng Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã, thỉnh thoảng lại có một số bạn học đến chào hỏi bắt chuyện với cô, đồng thời bày tỏ sự kinh ngạc của họ.
Không bao lâu sau, buổi tiệc được bắt đầu.
Trừ những bài diễn văn dài dòng ra thì những phần còn lại của buổi tiệc rất hoàn hảo, tiết mục ca múa cực kỳ đẹp mắt và đặc sắc, những món ăn được phục vụ vô cùng ngon miệng, âm nhạc cũng không có gì để chê trách cả, cực kỳ danh xứng với thực.
Buổi tiệc kéo dài đến khoảng tám giờ tối thì đến phần quan trọng nhất.
Hoàng tử bước lên sân khấu, đặt tay bên ngực trái hơi cúi người, sau đó giới thiệu, “Ta là Thần Phong, Hoàng tử duy nhất đời thứ ba mươi sáu của Andalasia. Tuy rằng tuổi đời ta còn trẻ, vẫn còn rất nhiều điều cần phải học hỏi, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để trở thành một vị vua tốt trong tương lai. Mong được mọi người chỉ dạy và giúp đỡ, để chúng ta cùng nhau xây dựng Andalasia ngày càng phồn thịnh và sung túc.”
Khách khứa lập tức vỗ tay nồng nhiệt. Sau đó, Phổ Ân đứng ra, bắt đầu gọi tên từng gia tộc, “Xin mời gia tộc Hàn.”
Cả ba người cùng bước lên phía trước, lần lượt cúi người tự giới thiệu.
“Thần là Hàn Công tước Hàn Tuấn Nghi, xin được ra mắt ngài.”
“Thần là Hàn phu nhân Tuyết Tiên Liên, xin được ra mắt ngài.”
“Thần là Hàn tiểu thư Hàn Bội Bội, xin được ra mắt ngài.”
Lúc thấy cô, Thần Phong hơi nhướng mày, trong mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, nhẹ gật đầu với ba người.
Đợi bọn họ lui xuống, Phổ Ân lại gọi, “Xin mời gia tộc Liêu.”
“Thần là Liêu Công tước Liêu Ngô Vệ, xin được ra mắt ngài.”
“Thần là Liêu phu nhân Hoa Thanh Liễn, xin được ra mắt ngài.”
“Thần là Liêu tiểu thư Liêu Huệ Lan, rất hân hạnh được quen biết ngài,” cô nhìn anh, nở nụ cười mỹ lệ.
Đợi sau khi cả Dương Minh Nhật và Linh Ai Dã đều đã giới thiệu xong, Hàn Bội Bội liền kéo hai người ra xa chỗ đó một chút, phần vì ở đó quá ngột ngạt, phần vì muốn nói chuyện thoải mái hơn. Ba người họ trò chuyện với nhau được một lúc thì một cô gái bỗng tiến đến trước mặt ba người.
Hàn Bội Bội nhìn người mới đến, không khỏi ngạc nhiên hỏi, “Hạ tiểu thư nhớ ra ta rồi sao?”
“Nhớ ra?” Hạ Băng không rõ hỏi.
“Đúng vậy. Hôm trước lúc gặp ta ở trong lớp, tiểu thư đã nói là không quen biết ta mà. Ta còn lấy làm lạ lắm đấy.”
“Trong lớp… à ừm… đó là do ta mắc chứng hay quên ấy mà. Trí nhớ của ta kém lắm,” Hạ Băng cười trừ, đột nhiên nói, “Ta còn phải đi chào hỏi những người khác nữa, chúng ta lại nói chuyện sau nhé.”
Nói rồi cô xoay người bỏ đi, trông có vẻ rất vội vã. Ba người cũng không để ý lắm, lại tiếp tục nói chuyện với nhau, nhưng chưa được bao lâu thì bỗng thấy Hạ Băng quay trở lại.
“Xin chào Hàn tiểu thư, Linh tiểu thư và Dương thiếu gia. À… Hàn tiểu thư, liệu ta có thể nói chuyện riêng với cô một chút được không?”
“Hả? À… được thôi,” Hàn Bội Bội có chút nghi hoặc, nhưng rốt cuộc vẫn gật đầu đồng ý, cùng Hạ Băng đi ra một góc.
Rốt cuộc cô ấy định nói cái gì mà lúc nãy không nói với cô luôn nhỉ? Chẳng lẽ là do chứng hay quên phát tác?
Lúc chỉ còn hai người, Hạ Băng ban đầu có chút ngập ngừng, vài giây sau mới áy náy nói, “Hàn tiểu thư cho ta xin lỗi nhé. Chuyện hôm trước ấy. Là do ta không giỏi kiểm soát cảm xúc của mình cho lắm, mà lúc đó lại đang gặp chuyện khó chịu nên...”
“À, chuyện đó sao? Không có gì đâu, ta đã quên rồi,” Hàn Bội Bội không để tâm mỉm cười đáp.
Nghe vậy, Hạ Băng thầm thở phào tươi cười nói, “Cám ơn cô đã không để bụng nhé!”
“Thực sự không có gì đâu, tiểu thư đừng lo lắng.”
Sau khi nói lời xin lỗi xong, hai người họ cũng không còn gì để nói với nhau nữa, Hàn Bội Bội liền cùng cô nói vài câu rồi quay trở về tìm Linh Ai Dã và Dương Minh Nhật.
“Cô ấy tìm cậu có chuyện gì à?” Dương Minh Nhật hỏi.
“Cũng không có gì, cô ấy chỉ muốn xin lỗi tớ về chuyện hôm trước tớ kể hai cậu ấy.”
“Vậy tại sao lúc nãy cô ấy không xin lỗi luôn?” Linh Ai Dã nghi hoặc.
“Tớ cũng không biết nữa, chắc là do chứng hay quên,” Hàn Bội Bội nhún vai.
Ba người cùng nhau nói chuyện thêm một lúc nữa thì cuối cùng phần giới thiệu dài đằng đẵng kia cũng kết thúc, nhường lại chỗ cho phần mà mọi người mong chờ nhất - khiêu vũ. Vừa nghe thông báo, Linh Ai Dã lập tức kéo Hàn Bội Bội đi về phía Hoàng tử đang đứng, bỏ lại Dương Minh Nhật đang ngơ ngác đứng ở một bên.
Để mở màn, Hoàng tử sẽ chọn một trong những cô gái ở đây để cùng nhảy điệu nhảy đầu tiên. Vì vậy mà ai nấy đều rất hào hứng mong chờ, muốn đến trước mặt anh thật gần để anh có thể nhìn thấy mình, sau đó lựa chọn mình.
Thần Phong chậm rãi từ trên sân khấu bước xuống. Bộ đồ anh mặc ngày hôm nay chính là bộ đồ truyền thống của hoàng gia với hai tông màu chủ đạo là đỏ và vàng, khiến anh trông tuấn tú và cao quý vô cùng. Mọi cô gái đều hướng mắt về anh, thầm cầu mong rằng mình sẽ là người được chọn, ngoại trừ một người, Hàn Bội Bội.
Thấy cô đang định rời đi, Linh Ai Dã vội giữ lấy tay cô, hỏi nhỏ, “Bội Bội, cậu muốn đi đâu?”
“Cậu biết tớ chỉ muốn nhảy điệu nhảy đầu tiên với Minh Nhật thôi mà,” Hàn Bội Bội nửa bất đắc dĩ nửa ngượng ngùng nói.
Linh Ai Dã nghĩ đến tình cảm thầm thương trộm nhớ của bạn mình, nhất thời cũng hơi phân vân. Hàn Bội Bội cho rằng cô sẽ không giữ mình nữa, bèn tiếp tục hướng ra bên ngoài, không ngờ Linh Ai Dã lại một lần nữa giữ cô lại.
“Đừng đi nữa, Hoàng tử đang nhìn qua bên này rồi, nếu để ngài ấy thấy cậu chuồn đi như vậy, lỡ ngài ấy hiểu lầm rằng cậu ghét bỏ ngài ấy thì sao?”
Hàn Bội Bội theo bản năng nhìn qua, quả nhiên thấy Thần Phong đang hướng về phía này.
“Cái gì phải đến thì sẽ đến, nếu Hoàng tử không muốn chọn cậu thì dù cậu có đứng trước mặt ngài ấy cũng không có việc gì, còn nếu ngài ấy muốn chọn cậu, chẳng lẽ cậu còn trốn được sao?” Linh Ai Dã thì thầm bên tai cô, “Đợi một lát đi.”
Hàn Bội Bội thấy cô nói có lý, cuối cùng đành từ bỏ ý định của mình, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Thần Phong đưa mắt lần lượt quan sát những vị tiểu thư đang đứng trước mặt mình. Nhìn bọn họ người thì tỏ ra quyến rũ gợi cảm, người thì tỏ ra bẽn lẽn ngây thơ, Thần Phong không khỏi cảm thấy khó chịu trước sự giả tạo thô tục của bọn họ. Chẳng lẽ được anh chọn quan trọng đến vậy sao? Bọn họ thực sự thích anh sao? Hay là chỉ thích cái danh vị Hoàng tử này thôi?
Nhìn con trai mình còn đang lưỡng lự chưa biết chọn ai, Đức vua hơi nghiêng đầu hỏi Hoàng hậu, “Em nghĩ Phong sẽ chọn ai?”
“Em nghĩ là vị Linh tiểu thư kia. Trông con bé vừa xinh đẹp vừa dễ thương, lại còn pha chút nét tinh nghịch nữa. Phong chắc sẽ có ấn tượng tốt với con bé.”
“Nhưng anh thì lại nghĩ nó sẽ chọn Liêu tiểu thư cơ. Con bé không những xinh đẹp mà còn rất quyến rũ và hấp dẫn nữa.”
“Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người,” Hoàng hậu không vui trừng ông, “Anh nhìn kìa, Hân Nhi đang cười anh đấy.”
“Hì hì, cha mẹ đều đoán sai hết rồi,” Thần Nhã Hân cười nói, “Chỉ có con mới hiểu rõ anh ấy thôi. Người mà anh ấy chọn chắc chắn sẽ là Hàn tiểu thư.”
“Sao lại thế được?” Đức vua nói, “Tuy rằng con bé rất đẹp, nhưng trông không quyến rũ bằng Liêu tiểu thư.”
“Lại còn không tinh nghịch đáng yêu bằng Linh tiểu thư nữa.”
“Nếu vậy thì chúng ta cá cược đi! Nếu con thắng, con sẽ được đến Tinh Túc học. Con không muốn học ở trong cung điện nữa đâu.”
“Được!” Sau một hồi suy nghĩ, Đức vua đồng ý.
Ở bên này, trong khi Thần Phong còn đang đắn đo không biết nên chọn ai thì một bóng dáng đặc biệt bỗng lọt vào mắt anh. Đặc biệt là bởi vì trái ngược với mọi người, trông cô không có vẻ gì là hào hứng khi đứng ở đây cả, thậm chí còn có ý định muốn bỏ đi.
So với lần trước thì lần này cô lại búi tóc lên, để lộ ra chiếc cổ cao trắng ngần và thanh mảnh. Bộ lễ phục cô đang mặc được thiết kế bắt mắt nhưng lại không rườm rà và phức tạp, vẫn giữ được nét cao quý. Chiếc váy lệch vai để lộ một bên vai thon gọn nhỏ xinh, thiết kế bó eo khiến cô trông vừa cao sang quý phái, vừa có nét thanh khiết trong sáng lại xen lẫn một chút gì đó gợi cảm và quyến rũ.
Khẽ mỉm cười, anh cất bước về phía cô.
Liêu Huệ Lan đang đứng ở phía sau, bỗng thấy ánh mắt Thần Phong hướng về phía mình, lại còn mỉm cười thì liền cho rằng anh muốn chọn mình, nội tâm nhảy nhót hân hoan không thôi.
“Tránh đường một chút!” Liêu Huệ Lan đẩy Linh Ai Dã ra rồi chen lên trên.