“Khụ khụ khụ.” Người đàn ông tay để trần cố ý ho mấy tiếng, nhắc nhở: “Anh Tùng.”
Trần Tùng quay đầu lại: “Mày bị bệnh lao à, ho không ngừng, muốn nói gì…” Nhìn thấy Cố Ninh đang đứng ở cửa phòng bao, vẻ mặt vui mừng: “Vợ à, sao em lại đến đây?”
Tay người phụ nữ đang ôm Trần Tùng vẫn đang khoác trên vai anh, thấy cô cũng không bỏ ra, ngược lại cười nói: “Đây chính là cô vợ nhỏ của cậu à?”
Lúc này Trần Tùng mới phản ứng lại đẩy người kia ra.
Cố Ninh xoay người rời đi, vẻ mặt anh sửng sốt, vội vàng chạy lại kéo lấy cô: “Sao không nói lời nào đã đi rồi?”
Cố Ninh đang định nói thì nghe thấy người phụ nữ đó che miệng cười: “Trần Tùng, cậu không nhận ra, cô vợ nhỏ của cậu đang ghen à, nhưng mà, em ghen nhầm rồi, tôi là đàn ông.”
Đàn ông…?
Cố Ninh kinh ngạc quay đầu nhìn, đúng thật phát hiện chiều cao của người này không kém Trần Tùng là bao, có điều để tóc lại còn trang điểm nên khiến người khác rất dễ hiểu nhầm mà thôi.
Trần Tùng hận không thể quay lại đá chết tên nhóc thối này, từ nhỏ đã thích ăn mặc giống phụ nữ cũng thôi đi, lại còn khiến vợ nhỏ của anh hiểu nhầm.
Nhưng, Cố Ninh ghen?
Trong lòng anh mừng thầm, song trên mặt lại không để lộ gì.
Trần Tùng giới thiệu: “Đây là anh em chơi từ nhỏ đến lớn của anh, Đỗ Lương, lúc mười mấy tuổi đã ra nước ngoài với bố cậu ta, gần đây cậu ta đến Bắc Kinh làm chút việc, hôm nay qua thăm anh.”
Cũng bởi vì có công việc ở nước ngoài, nên lúc Trần Tùng và cô mở tiệc cưới, không thể quay về tham gia được, thế nên hai người chưa từng gặp mặt.
Trong nháy mắt Cố Ninh không có mặt mũi gặp người, vừa nãy cô, vừa nãy thế mà lại coi đối phương thành…
Đỗ Lương lẳng lơ hất mái tóc dài ra sau, đi qua, vươn tay với Cố Ninh: “Xin chào, cô vợ nhỏ của Trần Tùng, sau này gọi tôi Evan là được rồi.”
Trần Tùng hất tay Đỗ Lương ra: “E cái đầu cậu, gọi cậu ta là Đỗ Lương là được.”
Cố Ninh đang định bắt tay với anh ta, nhưng Trần Tùng đã hất tay Cố Lương ra rồi, tay cô chỉ có thể để xuống: “Xin chào, Evan, tôi tên là Cố Ninh.”
Đỗ Lương “ồ” một tiếng: “Cố Ninh? Tên quán bar hình như gọi là quả chanh, Trần Tùng thật là… thế sau này tôi gọi em là chanh nhỏ nhé?”
Trần Tùng không chút khách sáo: “Cút.”
Đỗ Lương vẫn còn kêu: “Tôi cứ gọi đó, chanh nhỏ, chanh nhỏ, chanh nhỏ!” .
||||| Truyện đề cử: Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn! |||||
Trần Tùng: “...” Tên ẻo lả này.
Cố Ninh từ trong mấy lời nói ít ỏi của Đỗ Lương, cảm nhận được tính cách của người này hình như rất tốt, chắc là người dễ chung sống.
Cô nhìn bọn họ không ngừng đấu võ mồm như vậy, không nhịn được nhỏ giọng cười.
Trần Tùng ra hiệu mắt với người đàn ông để tay trần một cái.
Người đàn ông để tay trần rất tinh mắt, “mời” Đỗ Lương đi theo anh ta ra ngoài, còn vô cùng săn sóc đóng của phòng bao lại.
Cố Ninh có hơi bối rối đứng đó, Trần Tùng kéo tay cô ngồi lên sofa trước mặt: “Em còn chưa trả lời anh, vì sao hôm nay lại đột nhiên đến đây? Chẳng phải em vừa mới huấn luyện quân sự xong à?”
Cô mím môi: “Chỉ muốn đến xem xem.”
Trần Tùng lại nhìn thấy tâm trạng của Cố Ninh đang khác lạ, thỏa mãn ham muốn tình dục không nhất thiết phải liên quan đến tình yêu, nhưng nếu như bạn thích một người, thế thì chắc chắn sẽ thường xuyên khát vọng cơ thể của cô ấy.
Trong tình huống này là do vì yêu mà sinh ra dục vọng.
Anh không thể nói chuyện tình yêu trong sáng, cũng không thể chấp nhận nổi hôn nhân trong sáng.
Lại còn nửa tháng không gặp mặt, cô lên đại học, anh giống như góa vợ vậy.
Trần Tùng ngửi mùi hương của Cố Ninh thôi cũng đã hơi cứng rồi, xoa tay nhỏ của cô: “Thế em thấy quán bar này thế nào?”
“Ừm, rất tốt.” Cố Ninh nói.
Thấy bây giờ cô bình tĩnh trò chuyện với mình, Trần Tùng hít sâu một hơi, tạm thời đè nén suy nghĩ muốn làm Cố Ninh ở trong phòng bao xuống.
Cố Ninh lại hỏi: “Anh ăn tối chưa?”
“Vẫn chưa.”
Cô hơi thấp thỏm: “Thế bây giờ anh có rảnh không? Có muốn đi ăn cùng em không?”
Trần Tùng đang định trả lời, thì thấy Đỗ Lương đẩy cửa đi vào, anh ta nói: “Trần Tùng, cậu đừng quên tối nay anh em chúng ta tụ tập đó, hay là, dẫn cả quả chanh nhỏ của cậu đi cùng đi?”