Hách Liên Dật đưa tôi đi xem bác sĩ Trung y nổi danh ở địa phương, kê đơn thuốc, nghe thầy thuốc già nói rất về nhiều các biện pháp điều dưỡng thân thể.
Còn thuê một chuyên gia dinh dưỡng, nói rằng sẽ phụ trách một ngày ba bữa của tôi, điều chỉnh chế độ ăn uống dựa trên những thức ăn kiêng kỵ, sắp xếp hợp lý ba bữa ăn lành mạnh cho sức khỏe.
Tôi cảm thấy quá phóng đại, khuyên hắn: "Không cần phải vậy đâu..."
Hắn ý vị không rõ nhìn tôi một cái, gạt bỏ.
"Nếu em có xảy ra chuyện gì bất trắc, đến lúc đó bên ngoài sẽ nói là tôi khắc chồng, tôi phải giải thích thế nào?"
"..."
Lý do này tôi hoàn toàn không nghĩ đến.
Hắn nhớ rõ thời gian phải bôi thuốc trên vết thương hơn cả tôi, khi đến giờ hắn im lặng đi tới bôi thuốc cho tôi.
Nhiều lần như vậy, khi hắn vừa đến trước mặt tôi liền tự giác nằm sấp ở trên giường, cởi áo để lộ vai.
Gần đây, hắn luôn nhìn tôi chằm chằm.
Thuốc đông y đã sắc xong nhất định phải nhìn thấy tôi uống hết, muốn lén lút trốn một lần cũng không được.
Ban ngày, khi tôi đọc sách trong thời gian dài, hắn sẽ đứng dậy rút sách từ trong tay tôi, nhắc nhở: "Đừng xem quá lâu, đứng dậy đi lại đi."
Khi hắn không có ở đây, sẽ để dì Vương ở nhà nhìn chằm chằm tôi.
Mặc dù đôi khi người này ngoài miệng độc địa, nhưng gần đây quả thật chiếu cố tôi rất nhiều.
Tôi có chút áy náy, mặt chôn ở trong gối, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh, vất vả rồi."
Hách Liên Dật thật lâu không nói lời nào, động tác trên tay cũng ngừng.
Tôi nghi ngờ quay qua nhìn hắn, nhìn thấy đôi tai của hắn có một chút đỏ ửng khả nghi.
"Cũng đã kết hôn rồi, còn nói những thứ này." Giọng hắn "hung dữ" hơn mấy phần, "Em cho rằng gọi "chồng" là vô ích sao?"
10.
Bầu trời mây đen giăng đầy, bao phủ thành phố, tiếng sấm vang vọng.
Sắp đổi mùa rồi.
Mặc dù tôi đang ở trong biệt thự, không cảm nhận được sự thay đổi về nhiệt độ, nhưng nhìn thấy bên ngoài một mảng màu xám u ám, vẫn cảm giác trái tim bị trùm lên một tầng khói mù, rất không thoải mái.
Ban đêm, nằm ở trên giường, tôi nghe bên ngoài truyền tới tiếng mưa lớn và tiếng sấm kinh hoàng, bàn tay nắm chặt tấm chăn trong vô thức.
Trong phòng nhiệt độ vẫn như bình thường, trong chăn còn ấm áp hơn.
Nhưng tôi cảm thấy toàn thân bắt đầu phát lạnh, không ngừng run rẩy.
Tôi không thích trời mưa, không phải là chán ghét, nói rằng sợ hãi thì đúng hơn
Bởi vì nó sẽ đánh thức những ký ức tối tăm khắc sâu trong đáy lòng tôi.
Cũng là đêm giông tố giống như vậy, tiếng sấm chói tai, tiếng mưa rơi, khi tôi còn nhỏ, bị người thân kéo lấy cổ áo, mặc cho tôi khóc lóc van xin như thế nào, vẻ mặt đó vẫn không dịu xuống một chút nào.
"Đúng là gieo họa, tao nên giết chết mày từ lâu rồi—— "
Ông ta vừa nói xong, rồi dùng sức ném một cái, ném tôi xuống đại dương sâu thẳm không thấy đáy.
Nước biển tranh nhau rót vào miệng mũi tôi, cảm giác nghẹt thở quấn chặt lấy tôi.
Lạnh lẽo và tối tăm khi đó đến bây giờ vẫn không thể xóa đi.
Nếu không có ngư dân tốt bụng kịp thời phát hiện cứu lên, tôi đã sớm táng thân dưới đại dương tối tăm kia rồi