Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 215



Xe đi tới một nhà hàng Tây có không gian tao nhã yên tĩnh. Bởi vì hôm nay là lễ Thất Tịch nên các vị trí xung quanh có rất nhiều cặp tình nhân, tạo cho Giang Tiêu Tiêu cảm giác cô và Cận Tri Thận giống như một cặp đôi bình thường, giữa họ không có khoảng cách xa vời.

Cận Tri Thận nâm tay Giang Tiêu Tiêu đi tới bàn đã đặt trước, sau đó kêu phục vụ tới để gọi món.

Trời đã tối, nhà hàng năm trên tầng cao nhất, nhìn qua bức tường thủy tinh có thể ngắm cảnh đêm tươi đẹp bên ngoài. Hình ảnh này mới đẹp làm sao!

Trái ngược với không khí hài hòa giữa hai người họ, Tô Uyển Ương chi có đơn một mình đến quán bar uống rượu giải sầu

Vào ngày lễ Thất Tịch, người mình thích lại ở bên người khác, không ngờ một người đàn ông như Cận Tri Thận lại mua hoa cho Giang Tiêu Tiêu.

Tô Uyển Ương nhám nghien mất, lòng cực kỳ khó chịu nhưng không biết phải làm sao, có ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận ngày càng khăng khít.

Lúc này, Mộ Vân Thâm tới. Tô Uyển Ương uống cạn ly rượu trên bàn, sau đó hờ hững liếc nhìn anh ta rồi lên tiếng: “Tại sao anh lại tới đây? Lần trước tôi đã nói rõ rồi mà”

Quả thật bây giờ Tô Uyển Ương không biết phải làm sao, nhưng dù vậy cô ta cũng không bao giờ từ bỏ Cận Tri Thận.

“Uyển Ương, em thật sự thích Cận Tri Thận đến vậy sao?”

Mấy hôm nay Mộ Vân Thâm thường xuyên trông thấy Tô Uyên Ương đến quán bar mua say và lần nào cũng thấy đối phương trở về trong trạng thái say rượu. Thấy người minh thích buồn bã không vui, Mộ Vân Thâm cũng cảm thấy vừa trống rồng vừa khó chịu.

“Đúng vậy, rất thích.

Cô ta thích Cận Tri Thận từ lâu lâm rồi, thậm chí sản lòng từ bỏ tất cả vì anh. Thế nhưng Cận Tri Thận không nhìn thấy những điểm tốt của cô ta mà chỉ nhìn thấy Giang Tiêu Tiêu thôi.

Tô Uyên Ương lại dốc cạn ly rượu trên bàn, Mộ Vân Thâm nhìn mà đau lòng, bèn thốt lên: “Uyển Ương, anh có thể giúp em.”

Tô Uyển Ương nhìn anh ta, lơ đãng hỏi: “Anh giúp tôi bằng cách nào?”

Cô ta nhếch môi cười giễu, ngay cả cô ta cũng bỏ tay thì Mộ Vân Thâm giúp kiểu gì? Vả lại, trên đời này làm gì có ai giúp người minh thích đến với người khác chứ?

Mộ Vân Thâm nghe cô ta hỏi vậy, ánh mắt trở nên u tối.

“Lần trước em nói mấy năm trước Giang Tiêu Tiêu từng sinh con đúng không?”

Tô Uyển Ương híp mắt nhìn Mộ Vân Thám.

“Gần đây anh tiến hành điều tra, kết quả là đứa trẻ kia đã ra đời, Giang Tiêu Tiêu để thuê cho người khác, điều đối phương rất bí ẩn, đến giờ anh vẫn chưa tra được gia đình thuê cô ta sinh con là ai, cũng không tìm thấy đứa bé đó. Nhưng mà…”

Ở một nơi khác, sau khi ăn tối xong, Giang Tiêu Tiêu và Cận Tri Thận dạo bước về nhà.

Lúc họ về đến nhà, Tiểu Bảo đã ngủ rồi. Hai người lên tầng, đến lúc tạm biệt Giang Tiêu Tiêu mới tặng Cận Tri Thận đôi khuy măng sét hôm qua mua ở trung tâm thương mại.

Cận Tri Thận nhận quà rồi định mở ra luôn nhưng lại thấy Giang Tiêu Tiêu kiễng chân, vòng tay lên cổ anh, sau đó hôn nhẹ vào má anh.

“Lễ Thất Tịch vui vẻ! Hôm nay em rất vui. Em đi ngủ trước

đây, chúc anh ngủ ngon!”

Cận Tri Than thoáng ngẩn ngơ. Đây là lần đầu tiên Giang Tiêu Tiêu chủ động hôn anh, dù cho cô chỉ hôn vào má. Anh chưa kịp nói gì thì cô gái trước mặt đã chạy như bay về phòng.

Có trời mới biết Giang Tiêu Tiêu phải dốc hết can đảm mới dám làm vậy, cô cảm thấy cả đời này mình chưa từng dùng cảm như vậy bao giờ. Sau khi về phòng, Giang Tiêu Tiêu dựa vào cánh cửa, tim đập nhanh ngoài sức tưởng tượng, mặt mày đỏ bừng.

Mãi lâu sau cô mới bình tĩnh lại rồi cầm áo ngủ vào phòng tắm.

Trong căn phòng bên cạnh, Cận Tri Thận vừa ngâm nghía hộp khuy măng sét nhớ lại nụ hôn lúc nãy, nét mặt cũng trở nên dịu dàng. Cuối cùng, anh không kìm được cong môi cười.

Giang Tiêu Tiêu, chúc ngủ ngon.

Một đêm say giấc. Hôm sau lúc ăn cơm, Giang Tiêu Tiêu trông thấy trên măng sét tay áo của Cận Tri Thận đang cài đội khuy mình tặng hôm qua, thế là khóe môi cô khẽ cong lên.

Vốn dĩ tối qua Tiểu Bảo định mặc đồ gia đình với ba và cô Tiêu Tiêu đi chơi nhưng ai ngờ bị Cận Tri Dực ngăn cản.

Chủ út nói rằng ngày mai bé không được quấy rầy ba và Giang Tiêu Tiêu.

Tiểu Bảo không hài lòng, song cuối cùng bé đành ngoan ngoãn nghe lời. Ngày hôm qua đã qua rồi, vì vậy sáng sớm nay Tiểu Bảo đã lên kế hoạch đi đầu chơi.

“Tiểu Báo muốn đi đâu? Hôm nay cô Tiêu Tiêu phải đi làm, để hôm khác rảnh chúng ta đi cùng nhau nhé!”

Sau một hồi ngẫm nghĩ, Tiểu Bảo hưng phấn reo lên: “Có thể đi leo núi hoặc đi picnic ở ngoại thành ạ! Tiểu Bảo muốn đi chơi cùng cô Tiêu Tiêu và ba một lần.”

Nếu được đi chơi cùng cô Tiêu Tiêu và ba thi Tiếu Bảo nghĩ thôi đã thấy vui rồi.

Bé nói xong, ảnh måt Giang Tiêu Tiêu bỗng sáng ngời. Đúng vậy! Họ vẫn chưa cùng nhau đi chơi bao giờ! Chi nghĩ thôi mà cô đã tràn đầy mong đợi rồi.

Cận Tri Thận cong môi nói: “Ba sẽ sắp xếp.”

“Vâng ạ!” Tiểu Bảo gật đầu hào hứng.

Sau khi ăn xong, Cận Tri Thận đưa Giang Tiêu Tiêu tới công

Giang Tiêu Tiêu vừa vào phòng làm việc, Từ Na đã sán lại hóng chuyện,. ngôn tình hay

“Chị Tiêu Tiêu ơi, hôm qua chị và Chủ tịch Cận sao rồi? Chơi vui không? Chị tặng quà chưa?”

Giang Tiêu Tiêu gật đầu: “Tặng rồi, chị vui lắm.”

À không, phải nói là vô cùng vui vẻ mới đùng! Dù sao hôm qua cũng là lần đầu tiên có được Cận Tri Thận tặng hoa, lần đầu tiên hai người cùng đón lễ Tình Nhân, thật sự là kỷ niệm khó quên.

Từ Na thấy Giang Tiêu Tiêu nở nụ cười tràn đầy hạnh phúc, cô ấy cũng vui lây: “Chị Tiêu Tiêu, chị và Chủ tịch Cận nhất định phải hạnh phúc nhé, nếu như cuối cùng anh chị về chung một nhà thì em chỉ là nhân chứng tinh yêu của hai người đó! Ôi chao nghĩ mà hưng phấn a a a!”

Giang Tiêu Tiêu không dám nghĩ đến kết quả cuối cùng, nhưng nhờ có những chuyện xảy ra gần đây mà cô rất muốn đi đến bến bờ hạnh phúc, nếu được vậy thì cò càng vui vẻ hon

Giang Tiêu Tiêu gạt bỏ những suy nghĩ rối rắm trong đầu rồi bất đầu làm việc.

Chớp mất đã qua mấy ngày, cuộc sống trong biệt thự yên mà ngọt ngào, tình cảm giữa Cận Tri Thận và Giang Tiêu Tiêu ngày càng nồng thắm,

Chạng vạng hỏm nay, công ty có việc nên Giang Tiêu Tiêu phải ở lại tăng ca, bởi vậy tới khuya cô mới về.

Tối nay Cận Trí Thận có một buổi xã giao nên anh không thể đến đón cô.

Nhưng Giang Tiêu Tiêu không giận. Lúc ra ngoài công ty, cô gặp một người đàn ông đi về phía mình.

“Chào có, xin hỏi cô là cô Giang đúng không?” Người đàn ông chào hỏi lễ độ.

Giang Tiêu Tiêu sửng sốt nhìn người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt mình.

“Anh là?”

Đối phương chứng hai bảy hai tám tuổi, mặt mũi bình thường, thoạt có vẻ đàng hoàng nhưng không hiểu sao gặp gã Giang Tiêu Tiêu lại có dự cảm xấu.