Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 242



Sau khi cúp điện thoại, hình ảnh bản thân của trước đây liên tục hiện lên trong đầu Kevin.

Khi xưa anh ta từng bị người khác vu hãm cho tội ăn cắp ý tưởng.

Lúc đó, anh ta không may mắn được như Giang Tiêu Tiêu, cũng không thể tự mình chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Người trong giới này đều biết rõ, một khi dính phải vết nhơ sao chép thì cả đời này cũng đừng nghĩ xoay mình được nữa.

Kevin mim cười đắng chát, anh ta nghĩ, nếu không phải anh ta có bản lĩnh thật sự, gặp được quý nhân rồi được đối phương giúp đỡ.

Thì có lẽ bây giờ anh ta vẫn đang chui rúc trong một góc âm u nào đó, sống một cuộc đời thảm hại.

Nhưng cho dù cuối cùng anh ta trải qua muôn vàn khó khăn, vất vả mãi mới hết khổ, xóa bỏ được tội sao chép, suy cho cùng việc này vẫn để lại vết thương trong lòng anh ta.

Một người bị thương tổn, khi có tiền rồi thì luôn muốn đùa giỡn với đời, lấp kín chỗ trống trong trái tim.

Anh ta dần dần sa vào cuộc chơi này, và càng lúc càng cách xa một bản thân trắng tinh như tờ giấy thuở ban đầu.

Song điều này không có nghĩa là anh ta không có giới hạn hạn.

Tô Uyển Ương, điều mà cô ta không nên làm chính đi sao chép của người khác rồi còn vụ tội ngược lại.

Trong bữa tiệc.

Giang Tiêu Tiêu và Tô San sóng vai nhau bước vào hội trường, hiện tại hai người họ trở thành tiêu điểm của cả bữa tiệc.

Không thể không thừa nhận nhan sắc của Giang Tiêu Tiêu rất xuất chúng.

Khí chất điềm tĩnh, ưu nhã bẩm sinh toát lên từ người cô là thứ mà người khác không học được.

Bỏ lại người bên cạnh để đi đến mời cô: “Không biết cô Giang có thể nể mặt tôi mà dành điệu nhảy đầu tiên của đêm nay cho tôi không?”

Giang Tiêu Tiêu hơi lưỡng lự, dù sao Kevin cũng là người phụ trách của việc hợp tác lần này, cô đang định đồng ý thì lập tức bị Lục Tranh vừa vào sân ngăn lại.

“Kevin, Tiêu Tiêu là hoa đã có chủ rồi, anh không chen chân vào được đâu.” Lục Tranh vốn thích Giang Tiêu Tiêu, ánh mắt của Kevin nhìn cô không chỉ ngưỡng mộ mà còn có ham muốn chiếm giữ cho riêng mình,

Kevin rụt tay lại, tỏ vẻ tiếc nuối, anh ta lầm tưởng Giang Tiêu Tiêu và Lục Tranh là người yêu: “Cô Giang không phải là bạn gái của anh đấy chứ? Nếu thật sự là vậy thì có lẽ tôi phải tranh giành nghiêm túc mới được.”

Giang Tiêu Tiêu nghe anh ta nói thế, cảm thấy tình hình không ổn, đành phải mỉm cười ngắt lời: “Kevin, anh nói đùa rồi.”

Kevin nhún vai, nháy mắt với cô một cách láu cá: “Sao nào? Cô Giang, cô có thể cho phép tôi theo đuổi cô không?”

“Anh cứ đùa, với một người vừa giàu có vừa ưu tú như anh, e rằng người muốn làm bạn gái của anh sắp đếm không xuể rồi ấy chứ, đâu còn đến lượt tôi nữa.” Giang Tiêu Tiêu nói, giọng điệu cũng nhuốm vẻ dí dỏm.

Kevin thấy cô từ chối uyển chuyển như thế thì cũng không ép buộc, anh ta nói một cách thoải mái: “Nói cũng phải, không bằng tôi vẫn nên chờ được theo đuổi thì hơn.”

Mấy người bọn họ trò chuyện với nhau, rồi bắt đầu nói đến công việc.

Bởi vì đều là những con người chuyên bạt mạng với công việc, thế nên bọn họ thảo luận rất vui vẻ.

Cuối cùng Kevin cũng dần lại ham muốn cá nhân với Giang Tiêu Tiêu.

Trong suốt bữa tiệc, anh ta cũng không làm chuyện gì quá đáng với cô, thậm chí còn bảo vệ cô, giúp cô ngăn cản kha khá phiền phức.

Tính cách anh ta đơn giản và thẳng thắn, luôn luôn thưởng thức nữ giới tôn trọng công việc, cư xử nghiêm túc, và tuyệt đối không ngấp nghé cô nữa.

Hơn nữa… cô còn có một sứ giả hộ hoa kè kè bên mình.

Kevin nhìn Lục Tranh đầy bất lực.

Bữa tiệc kết thúc, Giang Tiêu Tiêu và Tô San đi ra, Lục Tranh lái xe ra trước, dừng lại trước mặt hai người bọn họ.

“Tiêu Tiêu, để anh đưa em về nhà.” Lục Tranh xuống xe.

Giang Tiêu Tiêu nhìn Tô San, nghĩ mình vẫn còn chút chuyện muốn trao đổi với cô ấy trên đường về, bèn từ chối luôn: “Đàn anh, không cần đâu, bọn em lái xe đến đây.”

“Vậy à..” Lục Tranh không nén được sự mất mát, nhưng anh ấy cũng không ép: “Vậy thì hai người đi đường cẩn thận nhé.”

Tô San lấy xe đến, đưa Giang Tiêu Tiêu về nhà bình an, trên đường đi cô ấy khen ngợi cô không dứt miệng.

“Tiêu Tiêu, chúc mừng cô, cô là người có công lớn với Cẩm Sắt chúng ta đấy, hôm nay cô lại lập công to rồi.”

Giang Tiêu Tiêu như trút được gánh nặng, nói: “Đây là trách nhiệm của tôi mà, may mà hôm nay cũng chỉ là sợ bóng sợ gió, tâm sức của chúng ta không hề bị uổng phí.”

Chẳng mấy chốc đã đến trước cửa khu trọ, Giang Tiêu Tiêu vừa bước xuống xe đi lên nhà, Tô San lập tức gọi điện cho Cận Tri Dực báo cáo chuyện ngày hôm nay.

Cận Tri Dực biết chuyện, tức khắc mắng to: “Tô Uyển Ương sao mà không biết xấu hổ thế này! Đến cả phương án thiết kế của chị dâu mà cũng dám sao chép, chị ta chán sống rồi à!”

Sau đó anh ta ân cần hỏi han: “Chị dâu tôi thế nào? Nhất định là cô ấy vừa tức giận vừa đau lòng.”

Tô San nào dám nói việc Giang Tiêu Tiêu lo lắng đến mức cơ thể phát run cho anh ta biết, không thể làm gì khác hơn là làm lơ việc này.

“Rốt cuộc Kevin vẫn tin tưởng chúng tôi, Tiêu Tiêu tỏa sáng rực rỡ trong buổi dạ tiệc. Kevin tỏ ra rất hài lòng, thậm chí còn có lòng mời Tiêu Tiêu nhảy.”

Tô San không nói chuyện mời nhảy còn được, lúc này Cận Tri Dực nghe thế thì khiếp sợ, vội truy hỏi: “Vậy bọn họ có nhảy với nhau không?”

Đó là chị dâu tương lai của anh ta đấy, không phải là người mà những tên đàn ông khác có thể mơ ước tùy thích được đâu.

Tô San sửng sốt, lập tức nói: “Không, chủ tịch Lục cản lại rồi.”

“Sao ở đâu cũng cũng thấy Lục Tranh đến làm sứ giả hộ hoa thế?” Cận Tri Đực lầm bầm một câu rồi cúp điện thoại luôn.

Anh ta quả quyết báo cáo cho Cận Tri Thận toàn bộ tin tức mình dò hỏi được.

Cận Tri Thận nghe xong thì mặt mày sa sầm, cũng không nói gì nhiều, sau đó anh nghe thấy tiếng Giang Tiêu Tiêu mở cửa đi vào.

Anh nhanh chóng cúp máy, không kịp nghe câu sau của Cận Tri Dực.

Tuy anh đã biết hết những việc xảy ra ngày hôm nay nhưng cũng không đành lòng chủ động nhắc đến chuyện khiến người ta khó chịu như vậy.

Cận Tri Thận chỉ hỏi cô: “Hôm nay em giành được thắng lợi chứ?”

Giang Tiêu Tiêu trả lời ngay lập tức: “Ban đầu không thuận lợi lắm, nhưng hết thảy đều được giải quyết ổn thỏa, kết quả cũng xem như hài lòng.”

Anh thấy gương mặt cô tràn đầy nét mệt mỏi, không kìm được mà cảm thấy đau lòng, anh săn sóc dẫn cô vào phòng khách.

“Anh cố ý làm bữa khuya cho em đấy, em có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?”

Giang Tiêu Tiêu cũng không nói nhiều, cô ngồi xuống, cười nói: “Anh tự mình làm, đương nhiên là em muốn ăn rồi.”

Cô ăn vài miếng mới phát hiện thì ra mình đói thật, thế là loáng cái cô đã ăn hết sạch bữa khuya.

Nhìn bát đĩa trống trơn trước mặt mình, cô mỉm cười áy náy: “Xin lỗi, em đói quá, anh còn chưa ăn nữa, có cần…”

Giang Tiêu Tiêu chưa nói xong thì đã bị kéo vào trong lòng Cận Tri Thận: “Anh ăn em là đủ rồi.”

Nói rồi anh cúi đầu xuống và ngậm lấy đôi môi ướt át kia trong ánh mắt chăm chú của cô.

Anh từ từ cạy hàm răng của cô ra, đầu lưỡi thừa cơ chui vào bên trong.

Kết thúc một nụ hôn triền miên, Cận Tri Thận mới buông cô ra mà vẫn có vẻ quyến luyến không thôi.

Khuôn mặt Giang Tiêu Tiêu đỏ bừng vì xấu hổ, cho dù đã hôn nhau rất nhiều lần nhưng cô vẫn cảm thấy ngượng ngùng.

Cô nhìn đồng hồ treo tường, thầm nghĩ hiện tại vẫn còn sớm mà sao không thấy Tiểu Bảo đâu.

Có lẽ đoán được nỗi nghi hoặc của cô, Cận Tri Thận ngầm hiểu mà trả lời cô: “Tiểu Bảo bị ông bà nội đón đi rồi.”