Bên Kia Thế Giới - Parallel World

Chương 11: Hoàng tộc



Tôi bảo người hầu gọi bác sĩ đến để sơ cứu vết thương cho ông ta. Khoảng 10 phút sau thì ông ấy tỉnh lại. Vừa nhìn thấy tôi thì mặt hắn lại tiếp tục tái mét. Haizz... Người gì mà nhát gan dữ vậy trời? Đáng lẽ ra tôi không nên khứa cổ "con gà" này. Tôi nên cắt cổ hắn luôn mới đúng...

"Giờ thì nói về vấn đề chính của hôm nay đi!" - Tôi vừa nói vừa ngồi xuống ghế với vẻ mặt cau có.

"Ta đoán chắc là ngươi biết rõ tại sao con ngươi lại bị ta giết chết. Và với lá gan bé hơn chuột nhắt của ngươi thì rõ ràng là bị kẻ khác giật dây trong vụ kiện. Nói ra tên người đó, nhanh hoặc là ngươi sẽ chết?" - Tôi nói với thái độ cương quyết.



Nhưng một kẻ hèn nhát như vậy lại một mực im lặng trước câu hỏi của tôi, hắn chỉ dập đầu liên tục và van xin tôi hãy tin rằng hắn ta là kẻ chủ mưu. Như vậy thì lại càng đáng nghi đấy... Theo những kiến thức mà tôi đã cố nhồi nhét trong 2 tuần nay thì thế giới này hoàn toàn có tồn tại thứ gọi là ma thuật và sức mạnh thần thánh. Có rất nhiều Ma pháp sư và Thần quan tồn tại ở nơi này chứ không riêng gì mỗi Hoàng tộc là người sở hữu pháp thuật. Và tôi cũng có thử xem qua một số loại thuật chú. Tôi nhớ rằng có một cổ thuật trong ma thuật đen dùng để khống chế người khác. Hmm, tên này sợ chết như vậy, lại dám im lặng trước câu hỏi của mình. Không lẽ chú thuật kia còn đáng sợ hơn việc bị mình giết chết ư...?

"Ngươi bị tên đó khống chế bởi ma thuật à? Hắn ta nói sẽ giết ngươi nếu ngươi khai ra sao?... À không, giết cả gia tộc ngươi thì phải?"

"..." - Hắn im lặng, cúi gằm mặt như đang ngầm thừa nhận.

Tôi gọi người hầu mang giấy bút đến để cho hắn ta tự tay viết thư thông báo về việc bãi bỏ vụ kiện đối với Hoàng tộc và hứa với hắn rằng chỉ cần viết thư xong thì sẽ được thả về. Nhưng tôi quên nói một điều...

"Tổng cộng có 3 gia tộc theo sau ngươi trong vụ kiện cáo này nhỉ? Ngươi có đem con dấu của Bá tước theo không?" - Tôi hỏi.



"Thưa... Không ạ." - Hắn trả lời và nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ.

Tôi liền cười với ông ta một nụ cười thân thiện, rồi rút con dao gọt trái cây trên bàn cắt phăng 3 ngón tay của hắn. Sau đó lệnh cho người hầu đính kèm vào thư mà gửi đi. Hắn ta lại đau đớn mà ngất xỉu, trên mặt còn vương vãi nước mắt và mồ hôi tiết ra do nỗi đau từ vết thương... Bác sĩ lại có việc nữa rồi...

Khi hắn tỉnh lại, như lời đã hứa, tôi đã thả hắn về. Giờ thì tôi phải lo nghĩ cách đối phó tên khốn chết tiệt núp trong bóng tối nữa chứ...

Bá tước Hans này, chắc chắn sẽ chết thôi. Không lí nào "kẻ giấu mặt" kia lại tha cho Pierre Hans được. Rồi các quý tộc sẽ lại tung tin đồn để đổ mọi tội lỗi lên đầu Hoàng tộc... Cũng tốt, tin đồn thì chắc chắn sẽ bị Hoàng đế ém xuống trước khi nó kịp tới tai dân chúng. Đã vậy tôi còn được tặng một manh mối miễn phí. Khi đó tôi sẽ đi xem các vết tích ma thuật còn lại trên tử thi để nhận biết "khí chất linh hồn" của con người này... Chợt tôi thở dài, đau đầu thật. Mình phải diễn vai này với những con người này tới bao giờ? Những thứ áp lực khủng khiếp này tới khi nào mới dừng lại? Và chừng nào thì tôi mới được về nhà...?

Nhớ năm xưa, khi tôi lần đầu giết người và được cha thu dọn tàn cuộc. Tôi cứ nghĩ ông ấy sẽ quát mắng tôi rất nhiều cơ... Nhưng không. Khi cha tới hiện trường để đích thân chỉ thị, điều đầu tiên mà ông làm khi bước vào là ôm chầm lấy tôi. Ông ấy đã xin lỗi tôi rất nhiều với cái giọng nói ngẹn ngào như nước mắt bị ứ ngược vào họng. Ông cảm thấy có lỗi vì thời gian qua đã để tôi một mình đối mặt với sự bắt nạt đeo đuổi, đến nổi tôi phải hành động như ngày hôm nay... Sự ấm áp từ lòng ngực của người cha cũng khiến tôi vỡ oà trong vòng tay của ông ấy... Tôi hiểu rằng bất cứ cha mẹ nào cũng sợ con mình bị ám ảnh bởi những thứ xấu xa hay bản chất của xã hội. Nên cha tôi đã đau khổ nhường nào khi để tôi phải chịu đựng những thứ bất công và kinh tởm như vậy từ khi còn quá trẻ.

Nhưng mà ở thế giới này thì khác. Từ khi đến đây, việc tôi giết người cứ như là lẽ đương nhiên vậy... Tôi nhìn bàn tay đầy máu của mình... Không một ai bảo tôi dừng việc này lại cả, kể cả "cha mẹ của thân xác này". Cũng phải thôi, thậm chí Miny còn phải ra chiến trường để sống chết, thì tôi còn hy vọng gì vào sự bảo bọc của bậc phụ huynh chứ. Dylan nói đúng thật...

"Sinh ra trong Hoàng thất thì có mấy ai là con người chứ?..."