Bởi vì trước đó anh đã có kế hoạch xin nghỉ để sau đó làm hướng dẫn viên du lịch cho những người bạn mới này, dẫn họ đi ngắm mùa xuân Giang Nam, cho nên đã chuẩn bị sắp xếp công việc trước. Hiện tại cô đang bắt kịp công việc, bọn họ đã tới rồi mà vẫn chưa tới ngày nghỉ, vì thế nhà cô trở thành chỗ đóng quân chân chính của đám Wolf.
Mọi người đều không để ý tới mấy chuyện vặt vãnh, nam thì mặc quần ngủ đi loanh quanh trong phòng, Wolf quả đúng là vận động viên giải nghệ, cơ thể vô cùng cường tráng. Cậu ta choàng lấy vai Lận Vũ Chu – người đang mặc quần áo chỉnh tề, để kể cho anh nghe vài chuyện cũ chấn động lòng người hồi cậu ta còn thi đấu. Lận Vũ Chu nghiêm túc lắng nghe, còn hỏi một ít một vài vấn đề về chế độ thi đấu, nhưng mà anh không quen cách Wolf choàng lấy vai anh, giống như anh là một con gà con vậy. Mấy năm nay anh có tập luyện nên cũng không tính là yếu ớt, nhưng tài nào so được với vận động viên. Anh cũng đang suy nghĩ trong lòng, nhiều khi anh rể cố thêm một xíu nữa thôi là gần như so được.
Lúc Lý Tư Lâm đi vào thì chứng kiến cảnh tượng thần kỳ này. Cô biết là Wolf nhiệt tình, nhưng Lận Vũ Chu để Wolf ôm là lần đầu tiên cô nhìn thấy.
Lận Vũ Chu cũng được đấy. Cảm giác ranh giới giữa họ rất mờ nhạt.
Lý Tư Lâm nghĩ: Nói không chừng người ta còn đang thích thú đấy! Tôi sẽ không ra tay giải cứu đâu. Cô nhìn hai người đàn ông có cùng chí hướng ở trước mặt, rồi cùng trao đổi ánh mắt với Elle.
Elle và cô trở về phòng, cô ấy nói với cô: “Wolf thích ngủ với khách trọ của cậu lắm đó, cậu ta nói cậu ấy vừa yên tĩnh vừa lễ độ mà còn rất học rộng hiểu sâu, giống như một quý ông thực thụ.”
“Wolf thích khách trọ của tớ à?”
“Tớ có thể khẳng định rằng: Đúng vậy.”
“Có hơi mù quáng rồi đó.” Lý Tư Lâm đáp.
Mới quen biết chưa được bao lâu mà đã mang tất cả lời hay ý tốt ra để khen Lận Vũ Chu, cái miệng của đàn ông nước Ý đúng là toàn lời ngon tiếng ngọt, không chỉ biết dỗ dành phụ nữ, mà còn lừa gạt đàn ông. Nhưng trong lòng Lý Tư Lâm cũng nảy ra một cảm giác kiêu ngạo nho nhỏ, cô rất thích người khác khen Lận Vũ Chu.
Người ở bên ngoài hỏi cô, họ muốn đi ra ngoài ăn một bữa lẩu Shabu-shabu* chân chính, đúng lúc ở gần nhà cô có một tiệm, vì thế một đám kéo nhau đi ăn.
*Lẩu Shabu-shabu là một trong những món ngon được người dân Bắc Kinh yêu thích. Điểm đặc biệt của món lẩu shabu-shabu là thịt cừu được cắt mỏng như tờ giấy, mềm mềm chấm với nhiều loại nước sốt có hương vị khác nhau.
Lận Vũ Chu tìm vị trí trước, rồi lại bắt đầu bận trước bận sau. Anh ân cần như thế làm Lý Tư Lâm nhớ lại một lần nhóm bạn họ đi ngắm biển. Khi đó Lận Vũ Chu đang làm part-time cho một công ty, lễ hội âm nhạc bên bờ biển kia là do công ty kia tổ chức. Lúc họ đang dựng hội trường bên đây thì Lý Tư Lâm đang làm công việc chụp ảnh ngoài bờ biển. Cô đứng từ xa nhìn Lận Vũ Chu bò lên bò xuống, trong lòng cô như thắt lại. Biết rằng công việc part-time rất bận bịu, Lận Vũ Chu vẫn sắp xếp mọi người rất ổn thỏa, từ ăn uống, ngủ nghỉ, bắt xe, xem diễn. Khi đó Lý Tư Lâm làm sao không xót anh cho được, mệt muốn chết mà còn phải chăm lo mọi người, giống như một đứa trẻ ngốc không cần báo ơn.
Hôm nay anh lại bắt đầu hình thành “nhân cách phục vụ”, sắp xếp nhóm bạn của Lý Tư Lâm vô cùng chu đáo. các bằng hữu chiếu cố đến cẩn thận tỉ mỉ. Mọi người ngồi trước bàn lẩu, nghiên cứu bộ phận điều khiển lửa. Elle giảng giải nguyên lý: “Này các bạn tôi ơi, tuy chúng ta chưa từng thấy thứ này, nhưng khoa học là không có biên giới! Cái này, mở ra, khí bắt đầu lưu động…”
Lận Vũ Chu còn cổ cũ: “Đúng rồi, đúng là vậy đó.”
“Mọi người thấy chưa, tiến sĩ Lận đang khen tôi đó!”
Mọi người giỡn hớt cười đùa làm người ta phải ghé mắt qua nhìn.
Lận Vũ Chu dạy mọi người nhúng thịt, giống ý như lúc giải thích mấy loại gia vị, hình dung hương vị của chúng, hơn nữa anh còn cổ vũ mọi người nếm thử. Nước sôi lên, gắp một lát thịt bỏ vào, không được buông đũa, vài giây sau thịt chín rồi bỏ lại vào chén.
Anh biểu diễn quá trình nhúng thịt hoàn chỉnh.
Wolf bắt đầu học tập rất nghiêm túc, cậu ta xoay qua xoay lại một hồi không biết học đâu mấy từ: “Vũ ăn! Vũ ăn!”, đổ nguyên một bàn thịt vào nồi.
Lận Vũ Chu dạy cho “đệ tử”, cuối cùng cũng ngồi xuống ăn. Anh dùng đũa tách mỡ đặt vào chén mình, rồi đứng dậy đưa phần thịt nạc sạch sẽ cho Lý Tư Lâm.
Lý Tư Lâm đang khống chế cân nặng không thể ăn mỡ, anh biết. Nhưng Lý Tư Lâm cũng không thích vứt sạch phần thịt mỡ tách ra, cô cảm thấy lãng phí, cho nên dứt khoát sẽ không ăn. Lận Vũ Chu giống như con giun trong bụng cô, nên lúc cô nhận lấy đĩa thịt kia còn nói cảm ơn với anh.
“Đừng khách sáo.” Lận Vũ Chu nói.
Khoảnh khắc được chăm sóc như thế nào tạo cho người ta cảm giác rất lưu luyến.
Lý Tư Lâm vừa ăn thịt vừa cảm nhận sự ấm áp này, thỉnh thoảng cô nhìn về phía Lận Vũ Chu ở đối diện. Elle còn cười rất thân thiện với Lận Vũ Chu. Cô ấy thậm chí còn nhìn Lận Vũ Chu rất tình tứ.
Lúc Lý Tư Lâm và cô ấy đi vào nhà vệ sinh, cô ấy nói với Lý Tư Lâm: “Tớ thích đàn ông Trung Quốc rồi, nói thẳng ra là, tớ thích khách trọ của cậu. Tớ muốn bắt lấy cậu ấy.”
Lý Tư Lâm nghe thấy thế thì da đầu tê dại, trả lời theo bản năng: “Không được.”
“Vì sao không được?”
“Bởi vì cậu ấy không hợp với cậu, cậu ấy cũng sẽ không thích một người nhanh tới vậy đâu.”
Elle không thèm để ý cái này, lắc đầu: “Không không không, cậu ấy lập tức phải thích tớ.”
Elle là một cô gái Mỹ, đã thích ai thì rất thẳng thắn. Sau khi đi từ nhà vệ sinh ra thì tiến đến chỗ Lận Vũ Chu, mời anh ra ngoài tản bộ.
Wolf nghe thấy, đẩy ly rượu trắng đến trước mặt Elle trước mặt: “Rượu Nhị Oa Đầu, tới cậu.” Ý là rượu tới thì phải uống xong, tóm lại không cho Elle nhúng chàm người đàn ông phương Đông mà cậu ta thích.
Có bạn bè từ phương xa tới, Lý Tư Lâm cũng muốn bồi vài chén rượu, cô định rút tay về, mà bất đắc dĩ bị đám Wolf thuyết phục, còn gà mờ chèn thêm câu ngạn ngữ: “Nhúng thịt uống rượu, càng uống càng có.” Nói xong còn hỏi Lận Vũ Chu: “Càng uống càng có nghĩa là gì đấy?”
Lận Vũ Chu suy nghĩ thật lâu rồi mới giải thích thật cẩn thận: “Bởi vì uống nhiều quá nên mơ tới gì cũng được, trong mơ cái gì cũng có, cho nên càng uống càng có.”
Lý Tư Lâm phụt một tiếng, cô bị câu trả lời có lệ này của Lận Vũ Chu làm cười muốn sặc. Bởi vì có Lận Vũ Chu ở đây giúp cô chiêu đãi bạn bè rất đúng chỗ. Trừ việc anh không thể uống rượu ở ngoài thì gần như thay Lý Tư Lâm làm tất cả. Còn xứng cái danh chủ nhà hơn cô.
Anh quá chân thành, làm Lý Tư Lâm rất cảm động.
Sau khi ra khỏi nhà hàng, mọi người đứng ở bên đường. Elle thừa dịp hơi say trượt chân ngã vào lòng Lận Vũ Chu, cô ấy còn quay đầu nhìn lại Lý Tư Lâm: Cô ấy muốn ngủ với người đàn ông chững chạc phương Đông chân chính này.
Nhưng “người đàn ông phương Đông” – Lận Vũ Chu hiển nhiên không quen việc người khác nhào vào ngực mình, vừa nói xin lỗi vừa kéo tay Elle đến bên một thân cây, để cô ấy dựa vào thân cây, như vậy thì ổn hơn chút. Sau đó lấy điện thoại ra gọi xe.
Elle lại nhìn về phía Lý Tư Lâm, bất đắc dĩ nhún vai: Không có chỗ xuống tay!
Đương nhiên Lý Tư Lâm biết Lận Vũ Chu sẽ không cho cô ấy cơ hội xuống tay. Cô đã nỗ lực rất nhiều năm, có mượn say rượu hôn môi anh, nhưng mới chỉ mới lướt ngang qua hương vị đầu lưỡi của anh rồi ngừng. Nếu Lận Vũ Chu dễ theo đuổi như vậy thì anh không phải là Lận Vũ Chu. Lận Vũ Chu chính là hoa sen trắng trên ngọn núi cao, gió gặp, mà cũng khó hai. Cứ như vậy mà trường tồn, không tranh cảnh đẹp phía xa.
Sau khi về nhà, Lận Vũ Chu chăm sóc họ uống trà giải rượu, gọt trái cây, bận tới bận lui. Lý Tư Lâm cũng uống chút rượu, đi theo anh chỉ làm anh bận rộn thêm chứ không giúp gì được. Khi cô giúp anh dọn dẹp đĩa trái cây lộn xộn, anh bất đắc dĩ bắt lấy tay cô: “Cô đi nghỉ đi.”
“Elle thích cậu.” Lý Tư Lâm đột nhiên nói.
“Ừm.” Lận Vũ Chu đáp một tiếng, nói tiếp: “Cô ấy thích tôi vì tôi là đàn ông phương Đông ư? Hay là cô ấy muốn yêu đương vì tò mò biểu hiện của đàn ông phương Đông? Việc này không giống nhau.”
Anh tự hỏi mình, rồi hỏi Lý Tư Lâm: “Có gì khác nhau?”
“Đương nhiên là có. Là nghiêm túc, hoặc là quen chơi. Hai chuyện này khác nhau rất lớn.”
“Nghiêm túc như cô đấy à?”
“Không. Cũng không đúng. Tôi đã từng rất nghiêm túc, cho nên tôi đặt sự nghiêm túc lên hàng đầu.” Khi đó Lý Tư Lâm vô cùng nghiêm túc với Lận Vũ Chu, và điều đó đã thắp sáng cuộc sống u ám của anh. Anh nhìn Lý Tư Lâm: “Cô đang lo lắng tôi sẽ thất thủ à?”
“Không, tôi lo lắng cậu quá ngoan cố.”
“Cô hy vọng tôi và Elle có gì sao?”
“…”
“Đừng lo lắng tôi thiếu kinh nghiệm, Lý Tư Lâm, duyên số cả rồi. Được không?” Câu “được không” của Lận Vũ Chu rất nhẹ, anh không muốn làm Lý Tư Lâm quan tâm anh được hay không, anh muốn Lý Tư Lâm thích anh, giống như trước vậy.
“Cho cô đó.” Lận Vũ Chu lấy ra một cái chén nhỏ, là trái cây cắt nhỏ của riêng Lý Tư Lâm, mỗi loại 1-2 miếng, đều nằm trong phạm vi calo cho phép.
“Hôm nay đã thất thủ, không để ý tới việc này nữa đâu.” Lý Tư Lâm bưng chén: “Hên là tôi không ăn nhiều lắm, nhưng tôi uống nhiều rượu. Tôi muốn uống nhiều nước để thải ra ngoài bớt.”
Lận Vũ Chu cảm thấy Lý Tư Lâm quá vất vả, con gái khống chế cân nặng vốn đã vất vả, còn thêm việc cô còn khắc nghiệt hơn. Vì thế anh khuyên bảo cô: “Không sao đâu, ngày mai tôi làm mấy món nhiều chất xơ cho cô nha.”
“Không được. Ngày mai phải ăn thịt nướng.”
“Vậy cô ăn thịt bò nướng đi.”
Hiện tại Lận Vũ Chu biến thành cố vấn giảm cân của Lý Tư Lâm, mỗi ngày anh đều nghiên cứu cách để làm cô ăn no mà vẫn ốm.
Người ở bên ngoài nói chuyện rất ồn ào, vô cùng đông vui. Hai người ở trong nhà bếp thì thầm, việc này hình thành liên minh đối lập.
Lý Tư Lâm phát hiện cô thích sự ồn ào, mà cũng yêu kiểu yên bình này. Giờ phút này cô hơi hối hận vì việc nói dối trẻ con kia. Thật ra cũng không cần thiết. Lận Vũ Chu là người có chừng mực tới vậy, cô không nói dối thì có làm sao?
“Wolf…”
“Tôi biết.” Lận Vũ Chu cắt ngang lời cô nói, anh không muốn nói quá nhiều về Wolf. Đã làm học thuật thì nhân tố mấu chốt mới là nhân tố kết quả, mà Wolf chưa bao giờ là mấy chốt. Trong mối quan hệ của họ, không một người nào là mấu chốt, mà chỉ có hai người họ mà thôi.
Lận Vũ Chu quá lý trí. Lúc trước lý trí, hiện tại lý trí. Trong tình cảm, rất nhiều người chờ mong cảnh tượng đối phương ghen tuông tức tưởi, nhưng trường hợp đó không thể nào xuất hiện trên người anh. Người như vậy sẽ tạo cho người ta sự chắc chắn, nhưng cũng sẽ làm người ta cảm thấy không thú vị.
“Cô có cảm thấy tôi không thú vị lắm không?” Lận Vũ Chu đột nhiên hỏi Lý Tư Lâm: “Cô đã đi rất nhiều nơi, gặp được rất nhiều người thú vị, vậy thì cô có cảm thấy tôi là một người nhạt nhẽo vô vị không?”
“Hôm nay cậu nói chuyện sâu sắc quá rồi đấy.” Lý Tư Lâm từ chối trả lời vấn đề này. Có lẽ người khác sẽ cảm thấy người như vậy không thú vị, nhưng Lý Tư Lâm thì không. Cô cảm thấy chỗ quyến rũ nhất của Lận Vũ Chu là, anh giống một chiếc máy tinh vi, bề ngoài không hào nhoáng, nhưng mỗi một chi tiết bên trong đều có thể chịu được khi vận hành và kiểm chứng. Cô là một người xuất thân từ khoa học, vì thế cũng say mê một cách cẩn thận.
Wolf ở bên ngoài gọi họ, hy vọng bọn họ không được thì thầm với nhau nữa. Lận Vũ Chu mang tất cả trái cây ra rồi ngồi xếp bằng dưới đất. Elle ngồi sát bên cạnh anh, cùng anh bàn một số việc thú vị.
Lý Tư Lâm vừa gặm quả táo vừa nhướng cổ nhìn về phía Lận Vũ Chu, anh cũng không hồi hộp như trong tưởng tượng của cô, dường như đã có khả năng đối đáp với người khác một cách tự nhiên. Một lát sau, Lý Tư Lâm nghe thấy Elle đề nghị Lận Vũ Chu đi với cô ấy ra ngoài một chút.
Bây giờ đêm hôm khuya khoắt, bạn bè nước ngoài của Lý Tư Lâm muốn ra ngoài, Lận Vũ Chu vì để Lý Tư Lâm nghỉ ngơi nên anh gật đầu đồng ý. Lý Tư Lâm nhìn theo bọn họ đi ra cửa, cô chợt nhớ tới sức mạnh điên cuồng của Elle, trong lòng căng thẳng, lấy lý do sợ họ lạc đường đuổi theo.
Cô theo ở phía sau từ xa, tự tưởng tượng có khả năng sẽ xuất hiện tiếp theo. Ví dụ như dự theo phong cách của Elle, cô ấy sẽ kéo Lận Vũ Chu rồi hôn anh. Có thể Lận Vũ Chu sẽ giống y như trước, hoảng hốt rồi trốn tránh. Chỉ cần nghĩ thế thôi là Lý Tư Lâm đã bắt đầu tức giận. Không được, cô không cho phép Elle làm như vậy đối với Lận Vũ Chu. Cô không muốn mỗi lần Lận Vũ Chu tiếp xúc với nữ giới đều bị ép buộc, anh không làm gì sai cả, thậm chí việc nào anh cũng làm đúng! Giúp cô chiêu đãi bạn bè, chăm sóc họ, tiêu tiền tốn thời gian mà chẳng có một lời oán giận.
Mà Lận Vũ Chu thật sự không cảm thấy Elle có gì đó đối với anh, chỉ là lời nói đùa qua lại giữa mấy cô gái. Cho nên lúc ánh trăng bên ngoài rất đẹp, Elle nhiệt tình hỏi Lận Vũ Chu muốn thử một lần hay không, anh vô cùng kinh ngạc.
Đúng vậy, anh kinh ngạc.
Lận Vũ Chu chưa bao giờ tin chuyện vừa gặp đã yêu, anh vẫn luôn cảm thấy rằng, giữa người với người yêu nhau nên bắt đầu từ việc tìm hiểu. Mà anh và Elle mới chỉ biết nhau được 24 giờ, trong 24 giờ này cùng lắm chỉ trò chuyện với nhau vài câu, vì sao lại tới mức muốn thử một lần rồi.
“Hầy, đừng lo lắng, thả lỏng thôi. Chỉ là yêu đương thôi mà.” Elle đi về phía trước một bước, Lận Vũ Chu lui về phía sau một bước. Trên người anh dính một sợi bông liễu, Elle muốn đưa tay phủi xuống thì nghe thấy giọng Lý Tư Lâm gần như la to lên: “Elle!”
Hai người cùng quay đầu lại nhìn cô chạy như điên về phía chỗ này, Lý Tư Lâm chạy đến trước mặt họ, rồi chắn trước mặt Lận Vũ Chu. Hai tay mở ra, giống như gà mái bảo vệ gà con trước diều hâu.
“Lý, cậu sao vậy?” Elle khó hiểu hỏi cô.
“Cậu không được hôn cậu ấy.” Lý Tư Lâm nói: “Không được cưỡng hôn cậu ấy, thế sẽ làm cậu ấy tổn thương và không thoải mái.”
“Tớ đâu có muốn hôn cậu ấy.”
“Cậu nắm áo cậu ấy mà.”
“Trên áo cậu ấy có dính thứ gì đó.” Elle duỗi tay đi chỉ, Lý Tư Lâm quay đầu lại xem, sợi bông liễu ấy vẫn còn ở đó. Cô không biết điều khiến cô phiền muộn đến tột cùng là tơ liễu hay là thứ gì, cô vẫn đối mắt với Lận Vũ Chu, nhìn thấy ánh mắt anh xuyên qua màn đêm thăm thẳm, đâm sầm vào người cô.
Elle ho một tiếng, cắt ngang hai người họ. Cô ấy đưa tay ra sau, đùa một câu: “Haha! Lý, hình như cậu hiểu lầm rồi đó.”
Tự bản thân Lý Tư Lâm cảm thấy tức cười, mãi cho đến khi bước vào cửa nhà mà họ chẳng nói một lời. Đêm nay, Lận Vũ Chu mất ngủ. Ánh mắt khi họ nhìn nhau làm cảm xúc của anh trào dâng. Cô không bình tĩnh cũng làm Lận Vũ Chu không bình tĩnh.
Anh muốn hôn cô.
Trong màn đêm cô liêu tịch mịch, buổi sớm còn đọng sương mai, anh nhẹ nhàng chạm vào cánh môi mềm mại của cô. Đôi môi ấy có lẽ còn mang theo một mùi hương, là mùi trái cây.
Wolf ngáy làm anh không thể nào đi vào giấc ngủ, hiện tại đã tỉnh bơ. Anh mở to mắt, vỏ gối lướt vào bờ môi trên hơi mỏng của anh, nhắc nhở anh rằng sự khát khao ấy chân thật đến mức nào.
Cơ thể anh thức tỉnh.
Ánh mắt ấy của Lý Tư Lâm, xuyên qua ánh mắt anh, lang thang trên người anh. Cuối cùng dừng ở một chỗ. Việc này làm Lận Vũ Chu vô cùng luống cuống. Anh nín thở đọc bảng tuần hoàn các nguyên tố, số Pi, đọc đầu số điện thoại khu vực và kinh độ, vĩ độ của thành phố, nhưng Lý Tư Lâm vẫn không buông tha anh.
Lận Vũ Chu cảm giác được đau nhói ấy. Trướng đau.
Điều này làm anh rất khó chịu, cuối cùng không chịu được nữa, anh mặc quần áo vào đi ra cửa nhà. Tiếng đóng cửa vào ban đêm rất rõ ràng, làm Lý Tư Lâm cũng bị mất ngủ nghe thấy. Cô cũng mặc quần áo vào đi ra ngoài theo.
Lận Vũ Chu đang chạy bộ, hành động này thật sự rất kỳ lạ, cho nên cô đi theo phía sau anh. Ở một ngã rẽ không người, anh dừng lại chờ đèn đỏ, người hơi khom xuống, giống như đang trốn tránh chuyện gì đó xấu hổ. Lý Tư Lâm trốn sau thân cây, nhìn thấy đũng quần đang phồng lên của anh. Cô lại nhòm ngó bí mật của Lận Vũ Chu, cũng bất lực hệt như anh.
Thương thay Lận Vũ Chu dễ bị trêu chọc.
Lý Tư Lâm chạy theo anh hơn một tiếng, sau đó tính toán về sau anh một lúc. Khi cô rón rén bước vào, động tác đóng cửa cũng rất nhẹ. Cô muốn tránh việc chạm mặt với Lận Vũ Chu, rồi cô nhìn thấy anh từ nhà vệ sinh bước ra, anh kinh ngạc gọi cô: “Lý Tư Lâm?”
Lý Tư Lâm cười cười với anh, gãi gãi đầu, hít một cái rồi chen qua giữa anh và sô pha, chạy về phòng mình như chạy trốn.
Ngày hôm sau mở mắt, cô cảm thán, tuyệt thật, ngày hôm qua ăn vượt mức, nhưng cô vẫn gầy. Cảm ơn Lận Vũ Chu.
Lúc các bạn mình đi dạo quanh thành phố Bắc Kinh vào ban ngày, Lý Tư Lâm vội làm xong việc rồi ngồi lướt điện thoại. Cô đang xem trang dành cho người lớn, đủ loại đồ khác nhau, có thể làm Lận Vũ Chu không cần đi ra ngoài chạy bộ vào lúc nửa đêm. Có một cái nhìn cũng ổn, mô tả rất chắc chắn, mô phỏng được co duỗi xoay tròn. Lý Tư Lâm có ý muốn đưa cho Lận Vũ Chu một cái.
Cố Tuấn Xuyên ở phía sau cô nhìn tới, cô không kịp cất điện thoại nên bị anh ấy nhìn thấy giao diện ấy. Anh ấy dừng lại nhìn Lý Tư Lâm, nói một cách rất nghiêm túc: “Cô đừng có mà ăn hiếp thằng nhóc đấy.”
“?”
“Cô muốn mua cho ai? Nếu là Vũ Chu thì tôi đề nghị cô đừng làm. Nó sẽ xấu hổ và tức giận đến chết.”
Lý Tư Lâm không muốn kể chuyện Lận Vũ Chu nửa đêm còn đi chạy bộ cho Cố Tuấn Xuyên, chỉ nói với anh ấy: “Sao anh biết em vợ anh sẽ xấu hổ và tức giận chứ? Lận Vũ Chu đâu phải còn như ngày xưa nữa đâu?”
“Tất nhiên là tôi biết em vợ tôi sao chứ. Nhưng cô mà đưa cho nó cái này thì không được đâu.”
“Tôi đưa cho cậu ấy một cái đồ giả.”
“Cô cũng rảnh rỗi quá rồi đấy.” Nửa câu còn lại Cố Tuấn Xuyên để lại trong lòng, em vợ tôi chả cần cái thứ đồ đó, nó cần cô. Nhưng anh ấy không muốn tham dự vào chuyện này quá nhiều, vì Lận Vũ Lạc sợ anh ấy sẽ làm chuyện xấu nên cô ấy yêu cầu anh không được nhúng tay vào.
“Tôi tự nguyện.” Lý Tư Lâm và anh ấy nói chuyện một hồi, rồi cô mở điện thoại ra chốt đơn. Cô nghĩ kỹ rồi, cô mua trước đã, mua xong rồi lại quan sát tần suất Lận Vũ Chu đi chạy bộ, nếu là mỗi ngày đều chạy thì cô nên đưa anh thật. Cô sợ Lận Vũ Chu nhịn đến hỏng mất.
Cô đã không để ý tới một vấn đề, Lận Vũ Chu có nhịn đến hư thì chẳng có liên quan gì tới cô hết. Một tiếng sau cô nhận được do giao hỏa tốc trong thành phố, cô nhét vào túi rồi về nhà. Về dưới nhà đụng phải Lận Vũ Chu vừa tan ca về, anh đang khóa xe đạp. Lý Tư Lâm vỗ vai anh chào một tiếng.
Lận Vũ Chu xoay người nhìn cô, anh chợt nhớ tới việc chạy bộ tối hôm qua, độ nóng trên mặt bắt đầu lan tỏa. Lý Tư Lâm cũng đi cùng anh, cho nên cô đã thấy được. Lận Vũ Chu cảm thấy mình đang bị mổ xẻ phơi bày trước mặt cô, mà đã vậy rồi, thì anh không cần phải ngượng ngùng xoắn tít che giấu. Anh ấp ủ một hồi lâu rồi mới nói: “Lý Tư Lâm, tôi là một người đàn ông bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ có nhu cầu. Tôi không muốn vì chuyện này mà cô hiểu lầm tôi.”
“Tôi không đâu. Tôi biết mà.” Lý Tư Lâm đưa túi mở ra cho anh nhìn: “Không những tôi biết mà tôi còn muốn giúp cậu giải quyết nữa.”
Lận Vũ Chu không biết trong túi là thứ gì, đến khi anh nhìn kỹ, cả hốc mắt đều đỏ lên, cả người như bị thiêu đốt. Anh lẳng lặng nhìn Lý Tư Lâm một cái, rồi xoay người đi.
Lý Tư Lâm nhớ tới “xấu hổ và tức giận” như lời Cố Tuấn Xuyên nói, cô cảm thấy mình đã làm sai. Cố Tuấn Xuyên đúng là hiểu Lận Vũ Chu thật. Cô vô cùng hối hận đuổi theo phía sau anh: “Lận Vũ Chu!”
“Lận Vũ Chu!”
Cuối cùng Lận Vũ Chu cũng dừng lại nhìn cô, anh hơi tổn thương, nhưng vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, chỉ là lúc nói chuyện giọng hơi run: “Lý Tư Lâm, cô có thể không thích tôi, nhưng cô không được làm nhục tôi.” Anh dừng lại: “Tôi biết tôi của năm đó đối xử với cô không tốt, bây giờ là do tôi đáng đời. Nhưng tôi không đáng bị như thế. Nếu tôi bị cười nhạo chuyện thế này là vì tôi không có kinh nghiệm thì tôi sẽ giải quyết nó ngay. Nhưng tôi không cần cô phải bận tâm. Được không?”
“Không phải, Lận Vũ Chu.” Lý Tư Lâm bắt đầu lắp bắp: “Tôi không có ý đó, tôi…”
Lận Vũ Chu không muốn nghe cô giải thích, anh bước nhanh vào thang máy, cũng ấn đóng cửa. Trong nhà không có người, bọn họ nói đợi họ về rồi sau đó tụ họp với hai người ở tiệm thịt nướng. Lý Tư Lâm gõ cửa phòng Lận Vũ Chu: “Lận Vũ Chu, cậu ra đây đi, chúng ta nói chuyện.”
Lận Vũ Chu ngồi bên trong không nói lời nào, nhưng vẫn đáp lại cô: “Tôi cảm thấy không thoải mái, không muốn đi ăn thịt nướng nữa. Cô đi trước đi, đừng để họ đợi lâu.”
“Cậu ra đây đi mà.” Lý Tư Lâm ở ngoài cửa nói: “Nhanh lên.” Vì cô áy náy chuyện vớ vẩn mà mình làm nên nôn nóng sắp khóc tới nơi: “Lận Vũ Chu, tôi không có ý kia, tôi sợ cậu cứ nhịn mãi không xả ra sẽ hư mất. Cuộc sống của cậu…”
Cửa mở ra, Lý Tư Lâm đang nói thì dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lận Vũ Chu. Lận Vũ Chu không chịu nổi tiếng Lý Tư Lâm khóc nức nở, anh lập tức tha thứ cho cô. Vì thế anh thở dài, cứ như tự trách mà đáp: “Cho dù nó có hư thì có liên quan gì với cô đâu?”