Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 17: Nụ hôn (2)



Lận Vũ Chu không để bụng gì cả. Anh đã từng làm Lý Tư Lâm nếm trải mùi vị đau khổ, Lý Tư Lâm lại làm anh ngược lại, việc này cơ bản chẳng phải là vấn đề gì. 

Anh chỉ không muốn chuyển nhà.

Lúc trước Lận Vũ Chu là một người rất xem trọng danh dự, tự tôn của anh không cho phép anh làm rất nhiều chuyện, bao gồm việc ở nhà người khác không dọn đi. Nhưng khi anh đóng hết đồ đạc rồi, thời điểm thật sự chất hết mọi thứ để cùng một chỗ, anh cảm thấy cái dọn đi không phải là hành lý, mà là trái tim anh.

Anh ở nhà Lý Tư Lâm hơn ba năm. Ba năm hơn, mỗi một góc trong căn nhà này anh đều đã quét dọn qua một lần, mỗi một đồ dùng trong nhà đều được anh tu sửa, anh yêu quý nơi này như yêu quý nhà mình, thậm chí còn nhiều tình cảm hơn so với nhà cũ ở Lục Xuân.

Hiện tại anh phải dọn đi rồi, lại không thể bước một bước, vì thế anh quyết định ở lại một đêm, muốn từ biệt với căn nhà của Lý Tư Lâm.

Tối này, anh ngủ rất ngon, thậm chí còn có một giấc mơ. Trong mơ, anh thấy lòng bàn tay, anh đang nắm chặt tay lái xe đạp lúc hôn Lý Tư Lâm, lòng bàn tay khi ấy đầy mồ hôi. Trên thực tế, anh khi trước cũng không biết con người có thể khẩn trương đến trình độ như thế này, ngày hôm đó khi họ tách ra, anh thầm lau lòng bàn tay đầy mồ hôi lên vạt áo.

Sau khi ngủ dậy, anh quyết định không dọn đi, ít nhất trước khi Lý Tư Lâm trở về thì anh không chuyển nhà. Anh quét tước hết phòng một lần, trước khi tiến vào phòng Lý Tư Lâm anh còn trưng cầu ý kiến của cô: Tôi giúp cô quét dọn nhé?

“Được chứ, cảm ơn nhé.”

Bởi vì đi gấp nên chăn đệm Lý Tư Lâm rất lộn xộn. Anh ôm chăn đi, kéo drap giường xuống, sau đó tìm một bộ bốn món sạch sẽ trong ngăn tủ chứa đồ. Kéo ngăn kéo dài ra, lấy một bộ, sau đó nhìn thấy bên dưới có một món đồ nho nhỏ. Lận Vũ Chu không biết đó là cái gì, cầm lên nghiên cứu thử, nhìn thấy nhãn hiệu dán trên thân máy cũng không nghĩ gì nhiều, tiện tay đặt lại chỗ cũ.

Khi quét dọn xong, với tấm lòng ham học hỏi làm anh trên mạng tra thử, lúc nhìn thấy tiêu đề làm người anh nóng lên. Lửa lớn cháy lan ra đồng cỏ, anh không có chỗ che giấu. Anh cảm thấy mình đã nhìn trộm sự riêng tư của Lý Tư Lâm, đây là một hành vi vô cùng biến thái.

Trong cuộc đời hữu hạn của Lận Vũ Chu, anh từng nghe mấy bạn học nam nghiên cứu thảo luận nhiều lần, cũng nghe Sầm Gia Dung và người khác tám chuyện qua: Con gái cũng có thể tự làm mình vui. Không phải tất cả sự vui vẻ đều đến từ việc “thâm nhập”. Lúc ấy Lận Vũ Chu có nghiên cứu kiểu này, cách nghiên cứu của anh là tìm phim xem như bạn học chỉ. Anh xem, nhưng không thấy có cảm giác thưởng thức, tới gần lúc “thâm nhập” thì anh cảm thấy khó chịu. Nghiên cứu của anh phá sản. Bởi vì anh không thích bộ phận bị phóng đại quá rõ ràng, dường như vậy sẽ mất đi mỹ cảm.

Anh cũng lén hỏi qua Cố Tuấn Xuyên, cuộc trò chuyện của họ về việc này có thể nói là vô cùng hài hước. Anh hỏi Cố Tuấn Xuyên rằng nam giới xem cái này có bình thường sao? Cố Tuấn Xuyên nói khi nào gần đi đăng ký kết hôn thì sẽ đăng ký chỗ đặt mua “Sổ tay giáo dục giới tính” để dạy anh cách trải nghiệm lần đầu tiên một cách mỹ mãn.

“Cái em nói không phải cái này.” Lận Vũ Chu nóng lòng giải thích, anh muốn biết mình xem mấy phim ảnh đó thì sinh lý có bị ảnh hưởng gì không. Cố Tuấn Xuyên lại nói: “Anh biết cậu muốn nói cái gì. Anh cũng không thích xem. Còn không bằng của anh thì có gì đâu mà xem.” 

“…Em cũng không nói tới chuyện này luôn.” Lận Vũ Chu giải thích cho anh ấy rằng khi xem thì có cảm giác có con gì đó bò qua hoặc là cảm giác nuốt phải một con sâu vậy, mà Cố Tuấn Xuyên chỉ cười ha ha, anh ấy cũng từng có loại cảm giác này.

Giờ phút này, vì Lận Vũ Chu vô tình nhòm ngó bí mật của Lý Tư Lâm, mà anh ý thức được một vấn đề rất mực quan trọng Lý Tư Lâm hỏi anh cho dù là vì xúc động mà không phải thích, thì anh có để ý hay không. Anh đơn thuần của ngày trước sẽ còn cảm thấy rằng người ta không thể nào không thích mà sinh ra sự kích thích, thì ngày hôm nay sẽ biết chân tướng tàn khốc: Ngoài thích ra thì người ta cũng sẽ bị thôi thúc, anh bắt đầu nghi ngờ Lý Tư Lâm đối với anh là loại nào.

Lận Vũ Chu ngây thơ lạc vào suy nghĩ của chính mình, bắt đầu lo được lo mất. Chỉ cần anh không làm việc thì đầu óc anh bắt đầu phát huy sức lực còn dư lại. Lý Tư Lâm có giống thích nụ hôn đó giống như anh sao?  Lý Tư Lâm thật sự là vì thôi thúc nên mới hôn anh ư? Lý Tư Lâm và Wolf cùng đi du lịch nhiều ngày như vậy thì có khi nào nảy sinh tình cảm thật sự hay không? Lý Tư Lâm… Anh hoàn toàn lĩnh hội được cảm nhận của Lý Tư Lâm năm đó, loại cảm giác không xác định này làm anh muốn chết đi được.

Anh đến nhà chị gái ăn cơm, “mất hồn mất vía” cũng đi theo anh, Lận Vũ  Lạc gọi anh hai lần mà anh cũng không nghe thấy, cuối cùng chị gái giận lên chụp lấy tay anh lắc: “Em làm sao vậy hả?”

“Em không biết.”

Lận Vũ Chu thật sự không biết mình bị sao, anh cảm thấy hình như mình ngã bệnh rồi, trong trí óc và cơ thể đều là Lý Tư Lâm. Lận Vũ Lạc lo lắng cho anh, thầm hỏi Cố Tuấn Xuyên chuyện thế này. Cố Tuấn Xuyên tổng kết một cách đơn giản: “Tư xuân* rồi.”

“Xuân” này của Lận Vũ Chu đến chậm mất nhiều năm, anh bắt đầu “tư xuân” khi người khác không còn hứng thú đối với anh, muộn hơn so đại đa số bạn cùng lứa gần 10 năm. Đối với chuyện này Lận Vũ Lạc cũng không có cách giải quyết tốt hơn, chỉ là hỏi khéo Lận Vũ Chu: “Lần này là thật đúng không? Không phải hảo cảm sơ sơ hoặc là thích thích, hoặc là…”

*Giải thích: 思春: mô tả cảm giác yêu thích nhớ thương một người khác như mong mùa xuân tới.

“Chị à.” Lận Vũ Chu không thể nào nói về nụ hôn kia với Lận Vũ Lạc, vậy thì quá riêng tư.

Lận Vũ Lạc lắc đầu: “Được rồi, chị biết, em lớn rồi, chị không hỏi chuyện cá nhân của em.” Nói rồi cô ấy đặt Tiểu Tiểu Lận vào ngực anh, rồi đi nghỉ ngơi.

Tiểu Tiểu Lận đang tới thời kỳ ngậm tay, con bé ngậm ngón tay vang lên tiếng chốc chốc, cái miệng nhỏ ngậm tay rất vui, còn vui vẻ với Lận Vũ Chu. Đứa bé quá mềm, mỗi lần Lận Vũ Chu ôm đều không dám cử động, sợ sẽ làm con bé khó chịu, vì thế cả người gồng lên.Tiếc rằng Tiểu Tiểu Lận là một đứa bé hoạt bát, nằm trong ngực anh không đạp đạp đạp là không vui, chưa tới mười phút là cả người anh toàn mồ hôi.

“Thể lực không ổn nha.” Cố Tuấn Xuyên cười nhạo anh: “Ôm trẻ con có mười phút là ra mồ hôi rồi, đến khi cậu mang đao thật kiếm thật ra trận thì chẳng lẽ phải làm “tay súng tốc độ” ư?”

“Tay súng tốc độ là sao anh?” Lận Vũ Chu không hiểu thì hỏi.

Cố Tuấn Xuyên tự đắc nhếch mày: “Anh cảm thấy nghiên cứu về tri thức tình thú này cũng không mâu thuẫn với việc cậu làm nghiên cứu khoa học, cậu có thấy thế không? Còn nữa, không cần cố gắng yêu đương về mặt tinh thần, cơ thể và tinh thần đều vui thì thế mới là một mối quan hệ tốt. Nếu cậu không xem được loại đặc biệt đó thì… Tiếp đi, xem thử… cái nào thẩm mỹ hơn?”

“À. Xem cái nào đẹp cỡ anh đây này.”

Lận Vũ Chu hơi xấu hổ, cẩn thận đặt Tiểu Tiểu Lận vào lòng Cố Tuấn Xuyên. Cố Tuấn Xuyên tiện tay ẵm con bé lên, Tiểu Tiểu Lận vui vẻ cười khanh khách. Lời nên nói thì anh đã nói, Lận Vũ Chu là người thông minh, mọi mặt đều đã tiến tới, tất nhiên sẽ không dừng bước như vậy được.

Vấn đề Lận Vũ Chu lo lắng vốn không tồn tại, Lý Tư Lâm rất thích nụ hôn đó.

Cô vốn đã rất thích hôn. Lúc yêu đương thì so với những việc khác, thì cô thích hôn hơn. Thích ở bên cạnh một ai đó, trên con đường đầy người tấp nập hay rạp chiếu phim tối mờ, dưới gốc cây đầy hoa hay trên mặt cỏ xanh mướt. Hai người ôm lấy nhau, hôn một cách quấn quýt cùng si mê. Một ngày nào đó cô không còn thích cùng người đó hôn nhau nữa, thì cô biết, tình cảm đó đã chấm dứt.

Điều đánh thức đầu tiên trước những cảm xúc của cô là ham muốn đối với đôi môi của Lận Vũ Chu. Đôi môi anh có mùi vị sạch sẽ, giống như nước suối ngọt ngào nhất mà cô đã từng nếm thử. Còn cả độ ấm trên gò má anh, khi da thịt chạm nhau là lúc cô như bị thiêu đốt. Anh giống như một chàng trai lỗ mãng, không hề có kinh nghiệm, nhưng tiếng tim đập như nổi trống đã chiến thắng tất cả.

Trên đường đi, Wolf luôn quay xung quanh người cô, bày tỏ một lần rồi thêm một lần: “Lee à, tớ yêu cậu quá rồi.”  

“Cậu đẹp quá.”

“Để tớ ở lại Trung Quốc làm con rể được không?”

Cậu ta thậm chí còn hào phóng khen ngợi chính mình: “Tớ sẽ hôn cho cậu bay lên trời!”

Kiểu bày tỏ nhiệt tình trực tiếp này thật sự rất đáng yêu, nếu là Lý Tư Lâm lúc trước thì cô sẽ thưởng thức. Nhưng sau này khi Lý Tư Lâm gặp được một kiểu khác, thì đối với kiểu đàn ông này cô không còn hứng thú nổi.

Cô cảm thấy bản thân mình có trạng thái thăm dò. Khi đó thích Lận Vũ Chu là thích thật, hiện tại thì rất tò mò. Một người như anh khi cởi lớp áo ngoài văn minh của nhân loại thì liệu có mạnh mẽ như thú dữ hay không? Liệu khi tích đủ sự ngây thơ thì anh có thất vọng khi biết ham muốn tình dục nguyên thủy chỉ là một quá trình quan trọng để sinh sản? Hoặc là anh sẽ thật sự từ bỏ tâm hồn trong sáng để nhanh chóng bước vào vũng bùn của cuộc sống và lu mờ khỏi tất cả mọi người? 

Lý Tư Lâm sẽ có một chút cảm giác lý trí đối với Lận Vũ Chu, giống như việc một người có thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, hay tình cảm của một người rốt cuộc là do cơ thể hay não bộ điều khiển?

Mùa xuân phương Nam đẹp như vậy, thế mà suy nghĩ của cô lại bay trở về phương Bắc. 

Cô không biết Lận Vũ Chu có giống thế không, cảm thấy hoang mang vì nụ hôn đêm ấy, có thể là say đắm, thử nghĩ lại một lần, sự rung động đó là ảo giác của thời khắc đó hay nó vốn đã tồn tại từ lâu.

Điều cô không biết chính là, từ sau hôm đó, Lận Vũ Chu nghi ngờ chính mình mắc phải bệnh tim. Cả người bao gồm cả nhịp tim đều không bình thường, tim đập rất nhanh, hít thở không thông, mỗi khi anh suy nghĩ miên man, trái tim anh liền bày tỏ sự phản đối. Anh không muốn mình giống như một thiếu niên 17-18 tuổi vì một nụ hôn mà mất hồn mất vía. Ít ra anh phải tỏ ra mình trưởng thành một chút, ví dụ như giả bộ thản nhiên không quan tâm, nếu Lý Tư Lâm có nhắc tới, anh sẽ nói đó chỉ là một việc nhỏ, tôi đã gặp quá nhiều chuyện như thế rồi.

Không, đó nào phải việc nhỏ, mà là một cảnh tượng hoành tráng chấn động. Vài ngày tiếp theo anh mất ngủ, sợ rằng lúc gặp lại Lý Tư Lâm anh sẽ biến thành một tên tồi, đổ lỗi cho rượu: Tôi uống nhiều quá, cũng không có gì quan trọng, nên quên đi thôi.

Hành lý của anh đang chất đống ở góc kia, một ngày nữa trôi qua làm anh không thể trì hoãn nữa. Giữa tự tôn và mặt dày thì Lận Vũ Chu hoàn toàn chọn mặt dày.

Da mặt anh không dày đến thế nên anh đã thỉnh giáo kinh nghiệm với Cố Tuấn Xuyên, Cố Tuấn Xuyên rất khiếp sợ: “Việc này có gì đâu mà mặt dày? Rồi như thế nào là mặt dày hửm? Đàn ông mà, phải có tí thủ đoạn mới được. Cậu đúng là Vũ Chu mà, cần phải luyện tập thêm.”

Vào một buổi chiều cuối tuần, Lý Tư Lâm trở về mà không hề báo trước. Cô nhớ tới nụ hôn kia, mà nhóm bạn nước ngoài đã được giao cho một người bạn khác, chuẩn bị thay đổi tuyến đường đi tới Quý Châu, nên Lý Tư Lâm đã quay lại.

Trước khi bước vào nhà cô còn cho rằng phòng của Lận Vũ Chu đã trống không, nhà của cô lại quay lại là nơi chỉ có một mình cô ở. Kết quả khi cô đẩy cửa phòng Lận Vũ Chu, bên trong không những không như cô nghĩ, mà đồ đạc còn quay lại chỗ cũ. Anh thậm chí còn mua thêm một chiếc tủ quần áo đơn giản? Trong đó còn treo mấy chiếc áo sơ mi và quần tây. Lận Vũ Chu muốn làm gì đây?

Trong lúc cô đang ngây ngốc, Lận Vũ Chu xách chiếc túi mua hàng quay lại. Không nhắc tới chuyện chuyển nhà mà anh còn rủ Lý Tư Lâm ăn cơm chiều với anh. Lúc nói chuyện anh không dám nhìn cô, chiếc túi trong tay trở thành cứu tinh của anh, khi anh cúi đầu sửa sang lại thì Lý Tư Lâm nhìn thấy cổ anh đỏ ửng lên.

Sự khẩn trương của Lận Vũ Chu lấp đầy toàn bộ không gian, làm bầu không khí đang thoải mái bỗng chốc trở nên mập mờ.

“Bữa cơm chia tay hả? Ăn xong cậu chuyển nhà à?” Lý Tư Lâm cố ý đi theo hỏi anh, động tác kéo cửa tủ lạnh của Lận Vũ Chu dừng lại, quay đầu nhìn cô. Gió bên ngoài đang gào thét, cây già ngoài cửa sổ đang cố phe phẩy cành lá, bóng râm đong đưa qua lại trên gương mặt anh làm Lý Tư Lâm nhìn mà chóng mặt.

Ánh mắt Lận Vũ Chu dừng trên bờ môi hồng nhạt của cô, anh cũng trở nên hoảng hốt. Anh gọi một tiếng: “Lý Tư Lâm…”

“Sao đấy? Dọn…”

Lý Tư Lâm còn chưa nói xong, Lận Vũ Chu đã cúi người hôn lên môi cô. Bờ môi anh hơi lạnh, sự lạnh lẽo tràn đến chỉ trong thoáng chốc, nó đến nhanh như thể là ảo giác. rồi bỗng phá đi trái tim đang giả vờ bình tĩnh của Lý Tư Lâm. Cô ngước lên nhìn anh, gương mặt cô không có vẻ là nổi giận, trái lại còn nhìn Lận Vũ Chu với vẻ không hiểu vì sao.

“Cậu không ngại việc tôi hôn cậu chỉ vì xúc động thôi đúng không?” Lý Tư Lâm hỏi khẽ, thực tế cô đang thản nhiên đối mặt với ham muốn của chính mình đối với Lận Vũ Chu.

Lận Vũ Chu lắc đầu, lại cúi đầu tìm kiếm môi cô. Sau đó Lý Tư Lâm lùi về sau trốn tránh, nụ hôn của anh dừng trên má cô. Lý Tư Lâm còn đang đấu tranh trong lòng giữa đúng và sai, thì Lận Vũ Chu đã nâng mặt cô lên. Lòng bàn tay anh đều là mồ hôi, anh biết việc này sẽ làm cô không thoải mái nên sau đó nhanh chóng buông tay ra giấu sau lưng mình.

Lận Vũ Chu nản vì mồ hôi tuôn ra không đúng lúc, nản vì không thể làm việc này như kiểu hạ bút thành văn. Nhìn anh rất tội nghiệp làm Lý Tư Lâm không nhịn được nảy sinh sự thương yêu trong lòng. Ở cái tuổi 30, một người đàn ông vì muốn hôn cô mà hồi hộp đến nỗi bàn tay toàn mồ hôi, thì trải nghiệm này cũng có thể xem như hạnh phúc.

Đúng vậy, Lý Tư Lâm cảm thấy hạnh phúc.

“Cậu tới đi.” Lý Tư Lâm tóm lấy cổ áo anh kéo anh lại gần thêm. Tiện tay gỡ kính anh xuống nhét vào túi áo nhỏ. Mà bàn tay cô dán lên ngực anh, ở đấy không rời đi.

Tiếng tim đập của Lận Vũ Chu còn ồn ào hơn tiếng chim hót vào lúc sáng sớm, phẩy tay một cái thì chim sẽ bay đi, không gian sẽ yên tĩnh. Nhưng khi cô đặt tay trước ngực anh, điều đó sẽ làm trái tim anh càng đập mãnh liệt hơn.

Vì tôi mà trái tim đập.

Chàng thiếu niên mà tôi từng yêu, nay trái tim đã đập vì tôi.

Thế là hôn lên bờ môi anh.

Cô không hôn thẳng lên môi anh, mà chỉ lướt ngang qua. Đôi môi mềm mại đặt trên môi anh, Lận Vũ Chu hít một hơi, rất lâu vẫn chưa thở ra. Mà tay anh đang đặt bên hông đang nắm chặt, hơi run run.

“Lận Vũ Chu, mở miệng ra.” Lý Tư Lâm giống như đang ra lệnh cho anh, giọng rất nhẹ nhàng, mang theo vẻ quyến rũ. Lận Vũ Chu bị kéo cổ, môi hơi hé mở ra, anh nhận được chiếc lưỡi mềm ẩm của Lý Tư Lâm đang vờn bờ môi trên, rồi lướt qua vách, cuối cùng tìm được đầu lưỡi đang run rẩy của anh.

Cô đuổi theo anh, anh không né tránh, cũng không tiến tới. Cô nóng nảy, đấm lên ngực anh, anh ừ một tiếng, cô nhân cơ hội bao lấy anh.

Lận Vũ Chu dịu dàng, ngay cả đầu lưỡi cũng mềm mại hơn so với người khác. Chắc chắn là do tính sạch sẽ của anh, ngôn từ cũng sạch sẽ, vì thế mỗi một vị trí trên cơ thể đều được nhận lấy tinh thần này mà hun đúc, trưởng thành trong sự sạch sẽ là một dáng vẻ sạch sẽ, gọn gàng.

Họ đều lạc lối trong nụ hôn này.

Lý Tư Lâm vốn nên dẫn dắt anh, dạy anh, nhưng đến lúc này, cô không có cách nào cả. Chỉ biết nắm chặt áo anh, người thì rướn về phía trước.

Cô hy vọng Lận Vũ Chu đừng cứng nhắc như thế nữa, anh chỉ cần đưa tay ôm cô một cái thì cơ thể mềm nhũn của cô sẽ có điểm tựa. Thế là cô nắm tay anh vòng ra sau lưng mình, cảm nhận bàn tay nóng hổi dán lên lưng. Mu bàn tay của anh nổi hết gân xanh bởi vì đang kiềm chế. 

Cuối cùng Lận Vũ Chu cũng đáp lại cô, mang theo sự lỗ mãng không có công thức. Anh xoay người vây cô giữa tủ lạnh và anh. Môi lùi lại, nhìn ánh mắt sáng người của cô.

Cuối cùng tay đặt sau đầu cô, kéo cô về phía anh. Đôi môi khát khao lấp kín môi cô, cả người chợt rung động.

“Tuổi dậy thì của tôi tới quá muộn rồi sao?” Anh hôn lên môi cô rồi hỏi: “Vì sao tôi lại cảm thấy vui đến thế.”

Họ nên tới hàng cây bạch quả trong sân trường, chắc chắn sẽ có một cặp đôi nào đó đang hôn nhau. Gió bên ngoài cứ nổi lên không ngừng, họ đứng dưới bóng râm mà gió tạo ra nhắm mắt lại. Cảnh tượng này hết sức ái muội, cô thậm chí không biết mình đã đặt tay lên cổ anh từ lúc nào, nhận lấy tất cả sự ướt đẫm từ cánh môi anh, tạo ra âm thanh ướt át mà quyến rũ.

Lận Vũ Chu sắp thở không nổi nữa, cơ thể đang thức tỉnh, không cẩn thận chạm trúng cô, anh cảm thấy không lịch sự, sau đó theo bản năng né tránh. Lý Tư Lâm đuổi theo, hôn lên môi anh rồi nói:

“Lận Vũ Chu, từ hôm nay trở đi, tôi muốn cậu nhìn thẳng vào dục vọng của chính mình, không xấu hổ vì nó, không cố phải che giấu.”

“Tôi muốn cậu vượt qua sự ngại ngùng, phơi bày tất cả cho tôi xem.”

“Đúng thế, tôi muốn nhìn thấy tất cả của cậu.”

Cô nhìn vào mắt Lận Vũ Chu, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, đầu ngón tay chạm vào, anh trốn tránh, một giọt mồ hôi theo trán anh trượt xuống. Lận Vũ Chu cảm thấy Lý Tư Lâm có ý đồ mổ xẻ anh, buộc anh phải chấp nhận sự thôi thúc nguyên thủy trong khi cô không có chút tình cảm nào. Anh cảm thấy hơi khó chịu, nhưng, anh chấp nhận rồi.