Bệnh Độc Thân

Chương 1



Lúc Hướng Mặc tắm rửa xong trở lại phòng ngủ, người nằm trên giường vẫn chưa rời đi.

Anh cởi khăn tắm quấn bên hông, lấy quần lót từ trong tủ ra mặc, cặp mông tròn trịa bởi vì động tác khom lưng của anh tạo ra một đường cong căng chặt, khiến người ta không thể rời mắt.

Đàm Tống vén chăn lên rồi xoay người xuống giường, ôm lấy Hướng Mặc từ sau lưng, chôn ở cổ anh, thấp giọng hỏi: “Ngày mai có thể tới chứ?”

“Không thể.” Không chút do dự trả lời.

Đàm Tống dường như đã quen với sự lạnh nhạt của Hướng Mặc, không để ý cười cười: “Em đúng là tàn nhẫn vô tình.”

Hướng Mặc chưa bao giờ cảm thấy giữa anh và Đàm Tống cần tình cảm gì.

Đơn giản chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý, chú ý tới giới hạn mới là cách tốt nhất để ở chung.

“Gần đây công ty có một đồng nghiệp mới.” Đàm Tống tự giác lui về sau nửa bước “Bộ dạng không tệ, tính cách cũng tốt. Em nghĩ anh có nên theo đuổi không?”

Nghe như thể đang tìm đề tài khác, nhưng Hướng Mặc có thể cảm giác được, Đàm Tổng vẫn đang thăm dò phản ứng của anh. Giống như không cam lòng việc anh cự tuyệt, nhất định phải nhận được phản ứng không giống bình thường từ anh.

Lúc hai người mới quen, Đàm Tống không như thế này, gần đây lại có khuynh hướng vượt quá giới hạn.

“Thích thì theo đuổi.” Hướng Mặc mặc quần ngủ vào, biểu cảm lạnh nhạt, không chút biến hóa nào.

Đàm Tống đánh giá Hướng Mặc một lúc, cuối cùng thở dài như từ bỏ, nửa thật nửa đùa nói, “Quên đi, anh không nỡ xa em.”

Chỉ nói về tình dục không nói về tình yêu, là quan hệ giữa Hướng Mặc và Đàm Tống.

Bọn họ đều là những người chú trọng sức khoẻ về thể xác lẫn tinh thần, không bao giờ ra ngoài làm loạn, sau khi trở thành bạn giường cố định, trước sau như một chỉ có nhau.

Mối quan hệ nhìn thì thân mật vững chắc, nhưng lại vô cùng mỏng manh.

Hướng Mặc chỉ biết Đàm Tống làm ở một đại lý 4S(1), mà Đàm Tống chỉ biết Hướng Mặc có một phòng vẽ tranh. Trừ điều này ra, hiểu biết của hai người về nhau còn không thể so với bạn bè của họ.

(1) Đại lý 4S là Sales, Services, Spare parts, System.

Nếu Đàm Tống quyết định theo đuổi đồng nghiệp của mình, theo lẽ đương nhiên hai người sẽ chấm dứt quan hệ bạn giường.

Hướng Mặc thấy không sao cả, tình dục với cuộc sống của anh đơn giản chỉ là thực phẩm điều hoà mà không phải thực phẩm thiết yếu, chuyện nhu cầu sinh lý này, không nhất thiết phải giải quyết.

Nhưng với thái độ không sao cả của anh, hình như không phải đáp án Đàm Tống muốn.

Mặc xong quần áo, cầm di động lên, khi Đàm Tống đang muốn rời đi thì trong phòng ngủ yên tĩnh bỗng vang lên tiếng ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’.

Âm thanh đến từ tầng trên, rất có quy luật, nếu Hướng Mặc đoán không nhầm, đó chính là tiếng lắc lư của giường sắt.

Đàm Tống nhịn không được ‘chậc chậc’ hai tiếng, dùng giọng điệu trêu chọc nói: “Anh em tầng trên mãnh liệt ghê.”

Trong đầu Hướng Mặc cũng hiện lên ý nghĩ không khác là bao.

Trước khi Đàm Tống đến, trên tầng đã bắt đầu ‘vận động’, mà sau khi nghỉ ngơi một hiệp, bây giờ đã bắt đầu hiệp thứ hai.

Nhưng khác với tâm tư trêu chọc của Đàm Tống, Hướng Mặc khẽ nhíu mày, sự bất mãn hiện rõ trong mắt.

—— Anh thật sự rất ghét tạp âm.

Nơi Hướng Mặc thuê là một ngôi nhà cổ ba tầng.

Cổng ngôi nhà lịch sự tao nhã, treo bảng hiệu ‘Phòng vẽ Bút Mặc’, đẩy cửa đi vào nhà thì sẽ thấy được một phòng vẽ tranh nho nhỏ ẩn nấp trong trung tâm thành phố.

Trong phòng vẽ tranh có bàn dài, giá vẽ và các công cụ vẽ tranh, trên tường còn treo rất nhiều tác phẩm của Hướng Mặc và học viên.

Từ cầu thang gỗ ở giữa phòng tranh đi lên tầng hai, bên đóng cửa quanh năm ở phía trái hành lang chính là phòng ngủ của Hướng Mặc, mà bên phải luôn luôn mở cửa chính là phòng bếp và phòng vệ sinh.

Hướng Mặc thuê tầng một và tầng hai, toàn bộ căn nhà chỉ còn lại phòng ngủ ở tầng ba và ban công.

Bởi vì tiền thuê nhà cổ rất đắt đỏ, giá cả một phòng cũng không rẻ, nên từ khi Hướng Mặc chuyển vào, phòng ngủ ở tầng ba chưa từng có người ở.

Từ nơi này đi bộ mấy trăm mét, chính là khu phồn hoa náo nhiệt nhất, ở bên kia thuê một căn hộ nhỏ còn rẻ hơn thuê nhà cổ như Hướng Mặc.

Nếu không phải để trải nghiệm sự thoải mái và an nhàn của nhà cổ này, hoặc cảm nhận được nội tình lịch sử ẩn chứa trong khu phố, sẽ không ai chi mấy ngàn để thuê một phòng nhỏ như vậy.

—— Ngoại trừ Đỗ Trì, hàng xóm mới của Hướng Mặc.

Không biết có phải bị âm thanh trên tầng khơi dậy hứng thú không, Đàm Tống vốn đã đi tới cửa đột nhiên xoay người, trở lại trước mặt Hướng Mặc ôm eo anh.

Nhìn đôi môi đang lại gần, Hướng Mặc theo bản năng quay mặt đi chỗ khác, nhíu mày nói: “Đừng như vậy, Đàm Tống.”

Hôn môi không phải là hành vi thích hợp giữa bạn giường. Đối với lời nói thăm dò của Đàm Tống, Hướng Mặc có thể làm lơ, nhưng nếu Đàm Tống năm lần bảy lượt vượt rào, vậy anh sẽ không chút do dự kết thúc mối quan hệ này.

“Em thật sự không suy xét việc đi xa hơn à?” Đàm Tống lui về, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ “Anh cho rằng chúng ta rất thích hợp.”

“Đó chỉ là anh cho rằng thôi.” Hướng Mặc không muốn để quan hệ của hai người trở nên phức tạp, lựa chọn thẳng thắn từ chối, “Nếu anh còn muốn đến, thì đừng nhắc tới chuyện này nữa.”

“Được rồi.” Đàm Tống là người thức thời, thấy Hướng Mặc đã nói đến mức này, cũng không thăm dò vô vị nữa.

Cậu đi tới bên cửa, quay đầu lại nói với Hướng Mặc: “Tuần sau gặp lại.”

Gặp hay không gặp thì tính sau, Hướng Mặc thầm nghĩ.

Anh không muốn cân nhắc câu ‘không nỡ’ của Đàm Tống có bao nhiêu phần thật giả, bởi vì bản thân anh lười tốn tâm tư vào chuyện tình cảm này.

Rất nhiều người cho rằng hôn nhân chính là nấm mồ của tình yêu, mà trong lòng Hướng Mặc, bản thân tình yêu vốn đã là một ngôi mộ rồi.

Bất cứ khi nào có ai đó muốn kéo anh vào ngôi mộ, anh liền phân rõ giới hạn với đối phương.

Ngày hôm sau là thời gian làm việc, phòng vẽ tranh chỉ mở cửa vào buổi chiều.

Trong lúc đang ngủ Hướng Mặc bị tiếng chân dồn dập đánh thức, chờ ý thức tỉnh dần, anh mới phát hiện lại là vị ‘hàng xóm tốt’ trên tầng.

Kiến trúc ngôi nhà cổ này có niên đại lâu đời, hiệu quả cách âm rất kém, Đỗ Trì cũng phải sử dụng phòng bếp và phòng vệ sinh ở tầng hai, Hướng Mặc không thể không bị đánh thức.

Nhìn đồng hồ, quả nhiên mới hơn sáu giờ.

Đỗ Trì có thói quen chạy bộ buổi sáng, mỗi sáng 7 giờ sẽ mang theo Tam Mao của hắn đúng giờ ra ngoài.

Hắn chỉ mới chuyển tới đây ba ngày, Hướng Mặc đã bị đánh thức ba ngày.

Đặc biệt là tối hôm qua bị quấy rầy bởi tiếng ‘kẽo kẹt’ qua nửa đêm anh mới ngủ được, Hướng Mặc vốn tưởng rằng sáng nay Đỗ Trì sẽ không chạy bộ nữa, kết quả người này dù có mưa giông sấm sét vẫn phải ra ngoài.

Nhịn một chút gió yên sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.

Hướng Mặc lặp đi lặp lại những lời này trong đầu, chậm rãi ngủ thiếp đi.

Người trưởng thành có lúc phiền lòng, người lí trí đa số đều lựa chọn nhường nhịn. Tức giận vì bị đánh thức dần dần tiêu tan trong cơn buồn ngủ, nhưng không biết qua bao lâu, Hướng Mặc lại một lần nữa bị âm thanh ‘lách cách lạch cạch’ đánh thức.

Anh nổi giận đi tới kéo rèm cửa sổ nhìn theo tiếng ồn, chỉ thấy Đỗ Trì đang ngồi xổm trong sân dưới tầng, cầm cờ lê mân mê chiếc xe máy phân khối lớn của hắn.

Không sai, ở một góc sân Hướng Mặc thích nhất, xuất hiện một chiếc xe máy màu đen cực kì không tương xứng với phòng vẽ tranh của anh.

Hướng Mặc đột nhiên bắt đầu hối hận, lẽ ra lúc trước anh nên thuê toàn bộ căn nhà cổ này. Thu nhập từ việc bán tranh và phòng vẽ của anh cũng không tồi, vẫn đủ để trang trải tiền thuê nhà đắt đỏ.

Nếu sớm biết sẽ gặp được một hàng xóm như vậy, anh thà rằng bỏ tiền ra mua sự yên bình.

Đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, lặp lại động tác đánh răng buồn tẻ, cảm xúc tức giận của Hướng Mặc dần dần lắng xuống.

—— Cũng may Đỗ Trì là người sạch sẽ.

Đồ vệ sinh cá nhân được đặt gọn gàng trong tủ phòng tắm, phân biệt rõ ràng với đồ dùng của Hướng Mặc. Nhà bếp sau khi sử dụng cũng được lau chùi sạch sẽ, không để lại vết bẩn nào.

Có thể gặp được bạn cùng nhà sạch sẽ quả thực không dễ dàng chút nào, nhưng với việc gây tiếng ồn, Hướng Mặc vẫn không thể chịu đựng được.

Từ tầng hai xuống tầng một, đã thấy Tam Muội kêu meo meo ngồi chờ trước bát ăn. Tính cách mèo Tam Thể xưa nay không thích dính người, nhưng Tam Muội lại khá đặc biệt, lớn lên ở phòng vẽ tranh, gặp người liền cọ chân, là hải vương(2) nổi tiếng ở phòng vẽ.

(2) Hải vương gốc là 海王.: Một từ thường được giới trẻ Trung Quốc sử dụng trên Internet, với giọng điệu châm biếm và giễu cợt, thường dùng để chỉ chàng trai hay cô gái duy trì mối quan hệ mập mờ với nhiều người cùng một lúc.

Sau khi đổ thức ăn vào bát của Tam Muội, Hướng Mặc tự rót cho mình một ly cà phê, bưng ly đi vào trong sân.

“Chào buổi sáng cậu Đỗ.” Hướng Mặc chào hỏi.

Thời tiết giữa tháng tư vô cùng thoải mái, ánh nắng mặt trời chiếu vào da với độ ấm vừa phải. Nếu như không phải mùi dầu máy đầy sân, Hướng Mặc sẽ vô cùng hưởng thụ buổi sáng yên bình này.

“Chào buổi sáng thầy Hướng.”

Đỗ Trì vừa lúc xong việc, đậy kín hộp dụng cụ bên chân, từ phía sau xe máy đứng lên.

Hắn mặc một chiếc áo tay ngắn màu xám nhạt, sau gáy còn lấm tấm hơi nước, có thể nhìn ra mới tắm rửa xong không bao lâu.

Vừa rồi khi rửa mặt, Hướng Mặc đã ngửi thấy mùi sữa tắm tươi mát, anh tin nếu lúc này anh và Đỗ Trì cách nhau đủ gần, hẳn sẽ ngửi được mùi hương tương tự.

“Đang bận à?” Hướng Mặc hỏi.

Một câu hỏi không hề có ý muốn phát triển thêm, chỉ đơn giản khách khí trò chuyện thôi.

“Đã bận xong rồi, vừa rồi đang bảo dưỡng.” Đỗ Trì nói xong rũ tầm mắt xuống, chuẩn bị cởi găng tay vải trên tay ra.

Hướng Mặc đứng trên một bậc thang, vừa vặn có thể nhìn thằng Đỗ Trì. Dùng thuật ngữ chuyên môn, thì hai mắt Đỗ Trì nằm trên đường phẳng của Hướng Mặc, khi Đỗ Trì cúi đầu, Hướng Mặc có thể nhìn thấy rõ độ cao sống mũi của hắn.

Hướng Mặc đã vẽ qua rất nhiều chân dung, có cả tượng thạch cao và người thật, tỉ lệ ngũ quan(3) tam đình ngũ nhãn(4) cũng không hiếm. Nhưng giống như Đỗ Trì, ở tỉ lệ tiêu chuẩn, ngũ quan lập thể như thế, ngay cả Hướng Mặc cũng chưa từng vẽ qua.

(3) Ngũ quan: tai, lông mày, mắt, mũi, miệng.

(4) “Tam đình ngũ nhãn” là câu tục ngữ cổ của người Trung Quốc, về tỉ lệ tiêu chuẩn của chiều ngang và chiều dài của một khuôn mặt bình thường. 

Thu hồi suy nghĩ, Hướng Mặc nói chủ đề chính: “Vậy là tốt rồi. Có chuyện muốn trao đổi với cậu.”

Động tác cởi găng tay của Đỗ Trì dừng lại, nâng mắt nhìn về Hướng Mặc: “Chuyện gì vậy?”

“Hiệu quả cách âm ở nhà cổ không tốt, lúc cậu đi lại trên tầng, có thể đi nhẹ chút không?”

So với sự tức giận lúc sáng, Hướng Mặc đã nói vô cùng khách khí, dù sao giữa hàng xóm với nhau, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp(5), không cần phải nói năng thô lỗ.

(5) Ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, gốc là 抬头不见低头见. Đây là câu nói ẩn dụ thường xuyên gặp nhau.

Nhưng Hướng Mặc không muốn nói vô ích.

Nhìn qua, Đỗ Trì là một người tuỳ hứng, không giống người sẽ suy nghĩ đến người khác. Sợ Đỗ Trì không để ý lời nói của mình, Hướng Mặc lại bổ sung: “Hình như chất lượng giường phòng cậu không được tốt lắm, tối hôm qua vang lên cả đêm.”

Nói vang lên cả đêm thì có hơi quá, anh chỉ muốn cho Đỗ Trì biết, ngoài mặt anh khách khí thì khách khí, nhưng trong lòng lại cực kì khó chịu.

Đỗ Trì hiển nhiên nghe hiểu nhắc nhở của Hướng Mặc, cười khẽ một tiếng, tiếp tục cởi găng tay: “Được rồi, thầy Hướng, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Không nghĩ mọi chuyện giải quyết dễ dàng như vậy, Hướng Mặc khách khí nói một câu “Làm phiền rồi”, liền xoay người trở về.

Phía sau vang lên tiếng găng tay vỗ yên xe máy, trong đó xen lẫn tiếng kêu lười biếng của Đỗ Trì: “Thầy Hướng.”.

Hướng Mặc dừng lại bước chân, quay đầu nhìn về Đỗ Trì.

“Hiệu quả cách âm của nhà cổ đúng là không tốt thật.”

Đỗ Trì dừng vỗ găng tay, tầm mắt nhìn thẳng lại đây, đón nhận hai mắt Hướng Mặc.

Trong ánh mắt thành khẩn không hiểu sao còn mang theo vài phần trêu chọc, một linh cảm xấu thoáng hiện lên trong lòng Hướng Mặc.

Anh theo bản năng cho rằng Đỗ Trì sẽ nói những câu như ‘Tôi cũng không có cách nào’ ‘Thông cảm cho nhau đi mà’, nhưng Đỗ Trì lại mím môi cười, ân cần nhắc nhở: “Tiếng gọi giường(6) của anh cũng rất lớn đấy.”

(6) Gọi giường là khi hai bên quan hệ tình dục, trong lúc lơ đãng phát ra âm thanh thoải mái, có ừm, a linh tinh, cũng không phải nói chỉ có ở cao trào mới phát ra âm thanh.