Bệnh Độc Thân

Chương 32



Khu nhà cổ không có chỗ đỗ xe, Đỗ Trì đành phải đỗ xe ở bãi đậu xe dưới tầng hầm trung tâm thương mại gần đó.

Từ trung tâm thương mại về nhà chưa tới 1km, nhưng vừa rồi tắc đường quá lâu, cũng đã qua 7 giờ tối, giờ mà đi mua đồ ăn nấu cơm, thì không biết đến khi nào cơm mới vào được bụng.

Đỗ Trì cởi dây an toàn, nhìn Hướng Mặc bên cạnh hỏi: “Không thì lên tầng ăn nhé?”

Vốn Hướng Mặc cũng không phải một hai về nhà ăn cơm, liền trả lời “Ừ”, nhưng nhớ hôm nay là cuối tuần, anh lại nói: “Có cần xếp hàng không?”

Toà trung tâm thương mại này là nơi sầm uất nhất trong thành phố, dù không phải cuối tuần, ngày thường cũng đã rất nhộn nhịp.

“Không cần.” Đỗ Trì nói, “Em có đặt bàn trên tầng rồi.”

“Em chưa huỷ bàn à?” Hướng Mặc kinh ngạc.

Lúc lái xe trên đường, khi gặp đèn giao thông, thỉnh thoảng Đỗ Trì sẽ lướt di động.

Hướng Mặc cứ tưởng Đỗ Trì đã nói với nhà hàng huỷ bàn, không ngờ nhà hàng lại còn gần nhà, nhìn bộ dạng này, còn chưa tới giờ, nếu không nhà hàng đã gọi điện thăm hỏi rồi.

Lên kịch bản kinh đấy.

Dù sao nhà hàng và cổng nhà đều ở một hướng, đầu tiên chở Hướng Mặc đến bãi đậu xe, về phần có đi ăn không, thì tính sau.

Hướng Mặc khẽ nhíu mày, “Đừng nói em tính toán hết rồi nhé?”

Không có ý định nấu cơm, nhìn đồng hồ, bắn anh vào lưới.

“Sao lại bảo tính toán được chứ?” Đỗ Trì nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Theo đuổi bạn đời thôi mà.”

Cũng không biết chột dạ, hay rốt cuộc cũng có cơ hội xác nhận quan hệ của hai người. Đỗ Trì nói xong câu này, tiến về phía Hướng Mặc.

Bãi đậu xe không một bóng người rất thích hợp hôn môi, mùi nước hoa nhàn nhạt cũng khiến Hướng Mặc say mê.

Nhưng giờ phút này đầu óc anh lại rất tỉnh táo, dùng lòng bàn tay đè môi Đỗ Trì lại, nhướng mày hỏi: “Sao không nói với anh Phương Hoà là phòng tranh nhà em?”

Nếu không phải con chó thối này tấn công mạnh mẽ, suýt chút nữa Hướng Mặc đã quên tính sổ với hắn.

“Vé nội bộ hử? Hử?” Ánh mắt Hướng Mặc nghiêm nghị, “Đùa anh vui lắm à?”

Đỗ Trì cười nhẹ, nắm lấy bàn tay Hướng Mặc đang che môi mình: “Vợ ơi em sai rồi.”

Nhiều ngày không nghe xưng hô này, không hiểu sao lại thấy thuận tai dã man.

Giọng điệu Hướng Mặc mềm mại, hỏi: “Em vô tình biết triển lãm tranh của anh à?”

“Vâng, thấy ba em chuyển tiếp tin của bạn bè.” Đỗ Trì nói, “Thấy thú vị, nên đi xem.”

“Sau đó em nói anh là nhà nghệ thuật khiêu dâm.” Hướng Mặc nhíu mày.

“Em thích nhà nghệ thuật khiêu dâm.” Đỗ Trì không đứng đắn cười nói, “Ai mà ngờ, anh lại ở trong phòng trước kia của em chứ.”

“Vậy em,” Lòng Hướng Mặc chợt động, nghĩ đến chuyện Đỗ Trì dọn đi, “Sao em lại dọn ra khỏi nhà?”

Nếu còn có thể về lấy xe, vậy chứng tỏ quan hệ với gia đình không kém tới mức đó.

“Em có nói với anh rồi đấy, ba em muốn em xử lí công việc trong nhà, mà em thì chỉ muốn làm việc của mình.”

Đây là chuyện hôm La Dương thất tình, khi ba người nói chuyện trên ban công, Đỗ Trì có nói sơ sơ về chuyện này. Lúc ấy Hướng Mặc không muốn quan tâm đến chuyện nhà người khác, nên cũng không nghĩ nhiều, giờ xem ra, hình như anh đã vô tình biết rất nhiều chuyện của Đỗ Trì.

“Vậy ba em không giữ xe em à?” Hướng Mặc kỳ quái hỏi.

“Vốn có giữ đó.” Đỗ Trì cũng cảm thấy buồn cười, trong giọng đầy ý ‘nói cũng trùng hợp’, “Em đoạt được giải thiết kế phông chữ, ba em cũng suy nghĩ lại, không làm khó em nữa.”

Nói cách khác, quan hệ giữa Đỗ Trì và gia đình cũng hoà hoãn. Hướng Mặc phân tâm nghĩ.

Hắn cố không hoà hoãn, vậy giờ…

Đỗ Trì hiển nhiên chú ý Hướng Mặc phân tâm, hơi nghiêng đầu, nhìn hai mắt Hướng Mặc: “Vợ ơi, tạm thời em không chuyển đi đâu.”

Anh quả thật không gạt được Đỗ Trì.

Dù có bị nhìn thấu, thì miệng vẫn không chịu thua. Hướng Mặc thản nhiên nói: “Tùy em, anh không sao cả.”

“Tốt nhất anh không nên sao cả.” Đỗ Trì nói xong tiến lại cắn môi Hướng Mặc, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị Hướng Mặc né tránh.

“Chuyện phòng tranh anh chưa tính xong đâu.”

Chuyện đoạt giải có thể trách Hướng Mặc, dù sao cũng do anh đẩy Đỗ Trì ra. Nhưng chuyện giấu việc phòng tranh, là do Đỗ Trì chơi xấu.

“Nên em không thể hôn anh à?” Chú chó lớn cau mày, khuôn mặt viết lên hai chữ kháng nghị.

“Tự nghĩ cách đi.” Hướng Mặc ném xuống câu này, quay đầu xuống xe, không nhìn thấy hai mắt Đỗ Trì híp lại, lẩm bẩm nói một chữ “Được”.

Nhà hàng Đỗ Trì đặt là một nhà hàng phương Tây, tường màu đen thuần và bảng hiệu màu bạc tạo ra kết cấu vừa khiêm tốn lại xa hoa. Thoạt nhìn, không cùng cấp bậc với các nhà hàng xung quanh.

Lúc trước Hướng Mặc đến trung tâm thương mại xem phim, từng đi ngang qua nhà hàng này, nhưng vừa nhìn trang trí cũng không muốn đi vào, mà cũng không dám vào. Không phải không đủ tiền, mà không biết nên gọi món gì.

Mở thực đơn ra, từ trên xuống dưới toàn những món Hướng Mặc nhìn không hiểu. Nhưng quẫn bách trong dự đoán không xuất hiện, bởi vì Đỗ Trì ngồi đối diện khiến Hướng Mặc cảm giác an toàn.

Thật ra chuyện có tiền hay không, không phải yếu tố để Hướng Mặc đánh giá.

Bản thân anh sống một cuộc sống ham muốn thấp, không theo đuổi vật chất, bởi vậy điều kiện gia đình của Đỗ Trì như thế nào, đối với anh không có ảnh hưởng gì.

Nhưng không thể phủ nhận, bối cảnh gia đình tốt có thể mang đến tầm nhìn rộng hơn, giống như bây giờ, dáng vẻ Đỗ Trì nói chuyện với Sommelier(1), cũng khiến Hướng Mặc u mê.

(1) Trong các nhà hàng – khách sạn cao cấp, Sommelier theo tiếng Pháp có nghĩa là chuyên gia thử nếm và phục vụ rượu vang, là người có vai trò “chuẩn hóa” quy trình chọn lựa, phục vụ rượu và định hướng gu thưởng thức rượu vang cho khách hàng.

Sommelier: “Bò bít tết cần lượng tannin cao để giảm bớt cảm giác béo ngậy, tôi đề cử loại này cho ngài.”

Đỗ Trì: “”Ủ thùng à?”

Sommelier: “Đúng vậy. Ngài chuyên nghiệp thật ấy ạ, phản ứng Maillard phù hợp với rượu ủ thùng.”

Cuối cùng Đỗ Trì gọi Bordeaux truyền thống, còn mất khá nhiều thời gian kiểm tra chai rượu và nút chai.

Khi Sommelier rời đi, Hướng Mặc nhịn không được cúi đầu cười, mà nụ cười của anh hiển nhiên không đúng lúc, Đỗ Trì nhướng mày hỏi: “Làm sao?”

“Không có gì.” Hướng Mặc ngẩng đầu lên, khóe miệng còn lộ ra ý cười như có như không, “Anh thấy cách em mở bình(2), hơi buồn cười.”

“Mở bình?” Đỗ Trì không hiểu chuyện gì nhìn chai rượu vang đỏ.

“Khổng tước xòe đuôi(3).” Hướng Mặc lại nhịn không được nở nụ cười, “Hoá ra chó cũng biết xoè đuôi.”

(2), (3): 开瓶 Kāi píng: mở bình; 开屏 Kāi píng: xoè đuôi; hai từ này đồng âm, Hướng Mặc đang chơi chữ mở bình và xoè đuôi.

Đỗ Trì mím môi, khó chịu nhíu mày.

Sợ chó thối giận thật, Hướng Mặc ngừng cười, nửa thật nửa giả nói: “Em không cần phải toả ra hormone, thì em đã đủ mê người rồi.”

Nghe có vẻ như đang chữa cháy, nhưng thật ra đây mới là suy nghĩ trong lòng Hướng Mặc.

Anh không muốn nói thẳng, liền chọc con chó thối này một chút, muốn khen thì phải chê trước.

Đỗ Trì cũng không đoán được trong lời nói Hướng Mặc bao phần thật bao phần giả, không rối rắm nữa, động tác thành thạo cắt bít tết trên đĩa, hỏi Hướng Mặc: “Anh không thích bộ này à?”

“Chưa nói thích hay không thích.” Hướng Mặc nói, “Tuỳ người.”

Động tác Đỗ Trì dừng lại.

“Về em,” Hướng Mặc cố ý nói chậm, “Thích. ”

Chữa cháy đúng chỗ rồi.

Vừa nãy Đỗ Trì nghe cách nói xoè đuôi, đuôi mắt còn không vui, mà giờ khoé miệng lại hơi nhếch lên, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Em tưởng anh thích phong cách này.”

“Vì sao?” Hướng Mặc kỳ quái hỏi, hình như anh chưa từng thể hiện phương diện này mà?

“Bởi vì bạn trai cũ của anh luôn mặc vest.” Đỗ Trì đặt bít tết đã cắt xong trước mặt Hướng Mặc, đổi bít tết chưa đụng của anh.

Hướng Mặc nhớ lại ngày Tiền Côn xuất hiện, Đỗ Trì nói chuyện lạnh lùng với anh.

Anh nói, vậy không nói đến hắn nữa.

Đỗ Trì nói, vẫn có chỗ hứng thú. Hắn hỏi Hướng Mặc, tại sao anh lại thích Tiền Côn.

Giờ xem ra, đã cảnh báo trước rồi.

Hướng Mặc không ngờ hắn lại có tâm tư nhỏ như vậy, má lúm động tiền bất giác hiện ra.

“Em còn lén lút đánh giá cách ăn mặc bạn trai cũ của anh luôn cơ?”

“Không được à?”

“Được mà.” Hướng Mặc nghĩ thầm, về nhà sẽ thưởng cho em.

Từ trung tâm thương mại đi bộ về nhà, bầu trời đã tối hẳn.

Bình thường Hướng Mặc sẽ không như vậy, hôm nay khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa nhà dì Chu, tâm tình vui vẻ vuốt ve hoa nguyệt quý trước cửa.

Anh cũng không rõ vì sao mình lại vui vẻ, dù ít hay nhiều cũng cảm giác được, đây có lẽ là tình yêu.

Sau khi về sân nhà mình, Hướng Mặc không dừng bước, trực tiếp đi lên phòng bếp ở tầng hai.

Đèn điều khiển âm thanh theo tiếng chân của hai người sáng lên, ánh sáng lờ mờ chiếu lên những vật dụng trong phòng bếp.

Hướng Mặc ở trong cảnh tối tăm này, xoay người ôm cổ Đỗ Trì, nhẹ giọng nói: “Lúc trước em hỏi có thể làm trong phòng bếp không.”

Ý đã không thể rõ ràng hơn, Hướng Mặc chưa từng to gan như vậy, trong giọng nói mang theo sự thấp thỏm.

Anh dùng môi lướt qua cằm Đỗ Trì, đến bên tai hắn, đè nén sự khô nóng trong lòng, nói ra hai chữ: “Có thể.”

Thắt lưng bị người siết chặt, bàn tay to lớn bóp lấy bờ mông tròn trịa. Đỗ Trì không nói lời nào ôm Hướng Mặc lên bàn ăn, tiến về môi anh.

Nhưng khi môi hai người vừa mới chạm, Hướng Mặc đã né tránh.

Không phải cự tuyệt hôn môi với Đỗ Trì, mà anh nói để Đỗ Trì tự nghĩ cách, cách đó Đỗ Trì biết rõ, đó là ch*ch anh lên đỉnh.

Anh cho rằng hai người đã đủ ăn ý, nên mới chơi trò tình thú này.

Anh cũng cho rằng, Đỗ Trì sẽ nghe lời anh.

“Thầy Hướng.” Đỗ Trì đột nhiên lui ra, con ngươi dưới ánh sáng nhàn nhạt loé lên sự giảo hoạt.

“Ừ?” Nghe xưng hô xa cách, Hướng Mặc ngẩn ra.

“Em còn phải dắt chó đi dạo.” Đỗ Trì nghiêm trang nói.

Không biết Tam Mao đã tới cửa phòng bếp từ khi nào, ‘Gâu’ một tiếng với hai người.

“Không phải anh biết cách tự chơi mình lắm à?” Đỗ Trì nói đến việc tối hôm đó, khi hắn lên tầng lấy bao, chuyện Hướng Mặc làm trên giường, “Anh tự chơi mình trước đi.”

Sau khi nói xong, hắn mở chân Hướng Mặc kẹp trên eo mình ra, tay phải xoa gáy, lưu lại một bóng lưng phóng khoáng, không chút lưu luyến ra khỏi phòng bếp.

Hướng Mặc sững sờ tại chỗ, một lúc sau, trong mắt bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Con chó thối này.

Hướng Mặc nghiến răng nghiến lợi, không yêu đương gì nữa hết.

——————–