Xa Thi Mạn mang tài liệu về Phó Hằng gấp lại. Cô quả thật rất nể phục nhà họ Tiêu. Gia chủ chết mất xác mà vẫn còn cố tình đào tạo nên một sát thủ tàn nhẫn hơn như thế.
Lúc này văn phòng đã không còn người, trợ lý đắc lực của cô cũng từ lâu rời khỏi để chuẩn bị cho buổi xem mắt gì đó của cô ấy.
Nhìn chấm đỏ đang liên tục di chuyển trên màn hình mà đội trưởng Xa không ngừng sầu não. Không hiểu lý do vì sao Phó Hằng cứ chạy lung tung không xác định địa điểm như thế.
Cuối cùng, cô cũng quyết định đi theo thử xem sao.
—
Vì lý do diễn xuất của mình cho nên Tiêu Hạo An rất ít khi trở về nhà riêng của mình. Nếu có trở về thì cùng lắm chỉ ở lại một vài tiếng để xử lý công việc mà thôi.
Hắn đậu xe ở bên cửa hàng tiện lợi ngay đường lớn, thong thả bước vào trong.
Xa Thi Mạn cố gắng tập trung cao độ.
Một lúc sau chiếc xe quân đội được ai đó ngang nhiên lái đi, để lại một chiếc khác ở bãi đổ xe của một chung cư gần đó.
Cô nhanh chóng gọi đến tổ trọng án để được chi viện.
Có thể trong đêm nay sẽ tìm được hang ổ của hắn.
Một phần do tuyến đường thường xuyên đông đúc cho nên dù có bám đuôi cũng hoàn toàn không để người bên trong xe phát hiện được.
Xe dừng lại ở bìa rừng.
Xa Thi Mạn lật tung trí nhớ mình lên. Khu vực này vốn dĩ từ lâu đã sơ tán dân cư để tiến hành khai đất mở rộng thành phố. Lý do vì sao hắn lại đến đây?
Cô mang theo khẩu súng đi sát theo sau, tính theo thời gian đi bộ thì mất khoảng hơn mười phút sẽ thấy một khúc sông nước cạn.
Chần chừ nhìn bóng lưng áo đen đang chầm chậm lội qua bờ sông, nếu như đi theo sau thì sẽ nghe thấy tiếng động chạm vào nước nhưng nếu không theo thì sẽ rất dễ mất dấu. Nơi đây không một ngọn đèn, thậm chí ánh trăng cũng chỉ có thể loe hoe vài sợi chỉ trắng giữa đêm.
Đột nhiên từ phía sau có một bàn tay bịt miệng cô.
"Là ai?" Xa Thi Mạn nhanh chóng chớp lấy bàn tay, không ngừng cố gắng thoát khỏi.
"Suỵt!" Giọng nói nữ nhân thì thầm: "Là em. Viện Khả."
Bị kéo đến gốc cây đằng xa, thậm chí nơi đây có rất nhiều cảnh sát mai phục.
||||| Truyện đề cử: Tình Một Đêm Cùng Anh Rể |||||
"Em...?" Xa Thi Mạn thở dốc, đưa mắt quan sát xung quanh một lượt.
Vương Viện Khả lùi một bước, hai tay chấp lại ở phía sau lưng. "Em và đoàn đội đang trên đường đi điều tra trở về thì nhận được lệnh tiếp viện rộng từ sở phòng chống ma tuý của chị cho nên tiện ghé qua luôn."
Lúc này đội trưởng Xa mới thở phào một hơi.
Cũng may là chưa bị Tiêu Hạo An phát hiện, bằng không cô một mình một ngựa như thế này cũng chẳng toàn mạng trở về trăn trối.
Vừa hay, cảnh sát cũng đến đúng lúc.
"Đội trưởng Xa, đội trưởng Vương." Một nam cảnh sát dẫn đầu đi đến. "Đây từng là khu huấn luyện của sở cảnh sát thành phố trước khi dời về phía Nam, để tôi dẫn đường hai cô."
Khu huấn luyện?
Xa Thi Mạn liền nhớ ra.
Trước khi chuyển công tác về thành phố S thì cô từng xem qua tài liệu về nơi đây. Khu huấn luyện cảnh sát phía Nam thành phố cách đây hai mươi năm đã bị chập điện, ảnh hưởng đến nhiều kho boom.
Năm đó có rất nhiều cảnh sát bị thiệt mạng. Nhưng nhà đài chỉ đưa được cùng lắm một hai tin vì vấn đề này là bảo mật quốc gia.
Vì quá nhiều người qua đời ở đây nên người dân từng sinh sống truyền tay nhau rằng bị ma ám, kế hoạch thúc tiến tái đầu tư cũng nhiều lần bị cản trở. Cho nên, những lời đồn đại từ đó bay đi rất xa...
Tiêu Hạo An đã lợi dụng địa hình hoang vu biến thành địa bàn ẩn náu của mình. Giống như cá gặp nước, tự do bay nhảy.
Sau khi phân chia mai phục, nhóm người đi đầu là cảnh sát Trần, Thi Mạn và Viện Khả cũng chầm chậm đi qua khúc sông đó.
Đi được một lúc nữa thì nhìn thấy một biệt phủ rộng nằm giữa lối đi của họ, nhưng lại không có nhiều ánh sáng nên thoạt nhìn lại giống nhà ma hơn.
Xa Thi Mạn cầm chặt súng trên tay, liếc mắt ra hiệu với mọi người một cái.
Khác với căn cứ năm đó của Tiêu Hạo Niên, đứa con của ông ta lại có phần cầu kì hơn, thậm chí còn không thể tin được một kẻ đang ẩn thân lại xây một ngôi nhà như thế.
"Vào thôi."
—
Ngô Cẩn Ngôn bước trên bục cầu thang cũ kĩ, phía trên là một văn phòng công ty bị bỏ hoang từ rất lâu. Cô đoán được Nguỵ Anh Lạc đang ở đây đợi mình cho nên liền không suy nghĩ mà đến.
"Không hổ danh đệ tử của chị." Giọng nói có phần cao hứng vang lên. "Rất nhanh cũng mò được đến tận đây."
Bởi vì ở nơi này, Tần Lam đã bắn hai phát súng tiễn Nguỵ An Nam lên đường.
Mà Nguỵ An Nam chính là anh trai của Nguỵ Anh Lạc.
Năm đó, Nguỵ Anh Lạc cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, nhìn thấy anh trai mình chết tức tưởi liền ôm hận báo thù.
Cẩn Ngôn cười chế giễu một tiếng: "Tôi vốn dĩ không muốn dính dáng gì đến chị. Nhưng hình như chị coi thường tôi đúng không?"
Nguỵ Anh Lạc nâng niu bút máy trong tay, khuôn mặt trở về nét ngây thơ chưa từng thấy. "Chị em thường em? Nào có. Chị yêu thương em còn không hết."
Cô vốn dĩ không muốn đôi co nhiều với ả cho nên rất nhanh đi thẳng vào vấn đề: "Chị đã kích động gì đến Tần Lam?"
Cô siết chặt tay. Cứ nghĩ đến hình ảnh nàng nằm trong phòng cấp cứu, đến lời bác sĩ nói tối qua liền khiến cô không khỏi giận dữ.
"Chị kích động cô ta?" Nguỵ Anh Lạc bắt chéo chân, hai chân mày nhếch lên. "Chính cô ta đã tự kích động chính mình."
"Khá khen cho em, Cẩn Ngôn. Vốn dĩ mọi chuyện đi đến nước này đã đúng với kế hoạch của chúng ta nhưng tại sao em lại quay lưng thế?" Ả đứng dậy, giả vờ chạm vào một bên vai cô âu yếm. "Đáng ra em phải lợi dụng thời cơ đã chiếm được tỉnh cảm rồi quay sang hạ gục cô ta chứ?"
"Thấy em không làm được nên chị liền giúp đỡ em một tay." Anh Lạc cười đê tiện. "Sao? Không cảm ơn chị đi?"
"Khốn nạn!" Cô tức giận đẩy người kia ngã xuống, tiện tay lên đạn súng lục của mình.
Nhưng Nguỵ Anh Lạc vốn dĩ không sợ, mất đi người thân duy nhất nên mạng có mất cũng không còn quan trọng.
"Em giết chị đi!" Anh Lạc gào lên khiêu khích.
Ngô Cẩn Ngôn đưa giương cao nòng bắn liên tục ba phát.
Cô thực sự đã giận rồi.
"..." Nguỵ Anh Lạc ôm đầu mình co người lại.
Nhưng ba viên đạn đã được cô cố tình nhắm lệch đi chỗ khác.
"Tại sao lúc nào cô ta cũng là người cướp đi yêu thương của chị?" Nguỵ Anh Lạc tựa lưng vào tường, mệt mỏi nhìn ra cửa kính. "Anh trai của chị...Đến cả Nhiếp Viễn rồi cuối cùng là em..."
"..." Cẩn Ngôn hạ súng xuống.
"Anh trai nuôi nấng chị từ khi còn bé xíu. Thậm chí anh ấy còn không buồn suy nghĩ đến bản thân mình, lúc ra đi còn không con không vợ..."
"Anh ta đã phạm tội." Cô nói.
Nguỵ Anh Lạc không hề phản bác.
"Nhiếp Viễn đã gặp chị trước khi gặp Tần Lam, bọn chị là thanh mai trúc mã từ khi còn rất nhỏ. Rõ ràng bọn chị có thể yêu nhau, cùng nhau xây dựng gia đình...Nhưng cô ta đã chen chân vào..."
"Trưởng khoa Nhiếp căn bản chỉ xem chị là em gái hàng xóm."
Ả đột nhiên đứng dậy giật lấy súng của Ngô Cẩn Ngôn, hướng thẳng về cô: "Đến cả em...Cũng chọn cô ta??"
Cô khép mi.
Được, cô có thể chết ở đây dù chỉ để xoa dịu nỗi căm thù trong lòng của Nguỵ Anh Lạc.
"Em đã yêu Tần Lam..." Cô thở dài. "Yêu chị ấy trước khi biết đến Nguỵ Anh Lạc."
"Tình yêu đầu năm mười tám tuổi của em chính là Tần Lam."
Khu dân cư vắng người lại tiếp tục vang lên một tiếng súng thấu trời.