Mọi người đều mỉm cười với nàng, còn nàng đứng giữa đám đông cầm hoa nhận phước lành, nàng nhìn về phía ba mẹ già, ba đang chống gậy và mẹ thì nắm tay ông, cười rất hiền hậu, mỗi lần như vậy khiến niềm hạnh phúc lại trỗi dậy.
Chồng nàng nắm tay dắt nàng lên sân khấu của nhà hàng, người chủ trì đám cưới bắt chước phong cách phương Tây hỏi họ có muốn ở bên nhau mãi mãi không. Người đàn ông có nước da ngăm đen mỉm cười nói với nàng: "Tôi đồng ý" . Khi đến lượt nàng, những lời nói quanh môi rất lâu nhưng không thể thốt ra được. Nàng khóc nhìn anh, mọi người đều nghĩ rằng cuối cùng nàng cũng có thể cưới được người đàn ông mình yêu và cảm động đến mức bật khóc. Chỉ có bản thân nàng mới biết tại sao mình không thể thốt ra lời nói "Tôi sẵn lòng..."
Nàng chưa từng yêu, độc thân đã ba mươi năm. Thật đáng buồn, dù có kết hôn nàng vẫn không biết tình yêu là gì.
[Tĩnh Tử, con cũng đã lớn tuổi rồi, cuối cùng chúng ta cũng tìm được người này, hắn gia cảnh tốt, sau khi kết hôn, cũng không cần lo lắng cơm ăn áo mặc. Sau này ba mẹ có mất đi cũng không cần bận tâm gì nữa. ]
[Đúng vậy, Tĩnh Tử, hiện tại chúng ta không thể lo lắng mãi cho con được, con có thể nhẫn tâm nhìn chúng ta khó chịu như vậy được không được không? Con đã ba mươi tuổi, bạn bè đồng trang lứa có hai ba đứa con biết chạy nhảy. Nhưng con vẫn chăn đơn gối chiếc như vậy. Lấy chồng đi, người kia là quân nhân, khi thăng chức, con sẽ là vợ một quan chức. Con không cần phải ra ngoài làm việc vất vả nữa. ]
Nàng không thể chịu được nước mắt của ba mẹ, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý, nhưng nàng không thể nói cho ba mẹ già biết bí mật mà mình đã ấp ủ bấy lâu nay trong lòng.
Làm sao nói ra được? Phải thổ lộ như thế nào?
Không phải nàng không muốn, mà là những lời đó dường như bị bóp nghẹt nơi cổ họng, khi chúng chạm tới môi liền bị nuốt xuống.
[Tôi thích phụ nữ, người tôi thích là phụ nữ. ]
Nàng đứng trước gương lẩm bẩm như điên, cho dù nói như vậy, nàng cũng sợ người khác nghe thấy, sẽ coi mình như người ngoài hành tinh.
Nàng sinh ra ở một thị trấn nhỏ, người dân ở đây chưa bao giờ nghe nói đến đồng tính luyến ái, thậm chí nàng cũng chỉ biết đến từ này sau khi tiếp xúc với Internet cách đây vài năm. Nàng chưa bao giờ bị thu hút bởi đàn ông cũng vì lý do đó. Đến khi phát hiện mình có ham muốn tình dục với đồng nghiệp nữ, thì đã khẳng định bản thân là thích phụ nữ.
Đúng vậy, nàng làm việc trong một xưởng may, làm công việc may dây chuyền lắp ráp cơ bản nhất, với mức lương ít ỏi, thậm chí không nuôi nổi ba mẹ, gia đình quá nghèo nên nàng không thể tiếp tục đi học... Chuyện xảy ra bây giờ là lỗi của chính nàng.
Tuy nhiên, dù nàng học giỏi đến đâu thì cũng có ích gì, nàng không có khả năng chi trả cho học phí cao cũng như sinh hoạt phí, làm sao có thể theo đuổi việc học đây?
Nàng khóc nhìn người đàn ông, anh ta nhìn nàng dịu dàng, nàng càng khóc nhiều hơn rồi gục xuống, như muốn trút bỏ nỗi đau của ba mươi năm qua, nhưng dù có khóc đến ngất đi thì số phận vẫn không thay đổi. Dù sao thì, định mệnh đã định sẵn nàng phải kết hôn và trở thành thành viên của gia đình Khổng. Chồng nàng là Khổng Thắng Hào, có cấp bậc quân hàm cao, khi còn trẻ đã là thiếu tá của Quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Nhiều người nói đùa rằng anh ta sẽ được thăng cấp đại tá trong vài năm nữa.
Họ vui vẻ uống rượu tân hôn và ăn bữa tối, nàng được dìu vào bàn ăn. Nhìn trên bàn bày đầy món ngon mà ăn không nổi, nàng bất đắc dĩ uống một ly Sprite rồi ngồi sang một bên đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động. Trong một ngày tồi tệ như vậy, chỉ có tiểu thuyết mới có thể an ủi nàng.
Nàng đang đọc tiểu thuyết gì? Thật mỉa mai khi nói rằng nàng vẫn đang đọc tiểu thuyết bách hợp, và một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất trong danh sách này có tựa đề "Tái sinh: Kết hôn lần nữa với một nữ tướng quân". Khi đọc, nàng nghĩ, liệu mình có cưới một nữ tướng quân hay không. Nàng có lẽ sẽ làm như thế này khi họ làm tình tối nay, dang chân ra và cầu xin người kia đến bên mình. Nghĩ đến đây, nàng vẫn chưa nghĩ ra tối nay phải làm gì.
Nỗi sợ hãi đàn ông vẫn tồn tại trong xương cốt, và tất nhiên nàng chưa bao giờ nói với ai về điều đó. Sẽ thật tuyệt nếu có thể vượt qua được...
"À!"
Ngay khi nàng vẫn đang đọc tiểu thuyết bách hợp để bình tĩnh lại, Khổng Thắng Hào bỗng nhiên vội vàng đi tới phía nàng, anh ta mặc âu phục, tuy nước da ngăm đen nhưng nhìn vẫn hiền lành dịu dàng.
"Tĩnh Tử, thật xin lỗi, tối nay có lẽ tôi phải đi Bắc Kinh..."
"Bắc Kinh?" Nàng sửng sốt một chút, tắt màn hình điện thoại, nghi ngờ hỏi: "Sao anh lại đi Bắc Kinh? "
"Cấp trên ra lệnh, có lẽ phải một hai tháng mới quay về. Xin lỗi, thực xin lỗi." Khổng Thắng Hào liên tục xin lỗi, đầu đầy mồ hôi, "Không ngờ tới. Nếu tôi biết trước, chúng ta có thể kết hôn muộn hơn hoặc sớm hơn. Chỉ thị đến trễ, vừa mới nhận được lúc nãy."
"Vậy thì tôi..." Nàng muốn hỏi tối nay mình sẽ ở đâu. Liệu có thể đợi và để nàng bắt xe về nhà ba mẹ ruột không?
"A, em yên tâm, Thắng Nam lát nữa sẽ đưa em về nhà anh." Khổng Thắng Hào cười nói.
"Thắng Nam? Là ai?"
"A? Em không biết? Ồ, đúng rồi, anh còn chưa giới thiệu." Khổng Thắng Hào than vãn, sau đó hét về phía xa: "Này! Thắng Nam——!"
Tống Tĩnh Tử nhìn thấy anh đang gọi một người phụ nữ tóc dài mặc bộ âu phục đen giống anh ta cách đó không xa, nàng vô cùng bối rối, đó là ai? Cô ấy cũng mặc âu phục, nhưng là kiểu dáng dành cho nữ.
Khi người đó đi đến, Tống Tĩnh Tử cảm thấy trái tim mình đang đập mạnh.
Người đối diện rất trắng, sống mũi cao và thẳng, trang điểm nhẹ, có vẻ không thích cười lắm, vẻ mặt rất lạnh lùng.
"Thắng Nam! Lại đây." Khổng Thắng Hào lại vẫy tay với cô ấy, người phụ nữ đi tới, lúc cô đi đến trước mặt nàng, Tống Tĩnh Tử liền quan sát, dáng người cao gầy, là người mẫu sao?
"Sao vậy? Anh."
Anh à? Tống Tĩnh Tử sửng sốt.
"Thắng Nam, đây là chị dâu của em, sao vừa rồi em không tới nâng ly? Em không nghe lời." Khổng Thắng Hào nói chuyện với người phụ nữ này, nhưng cô lại không thèm nhìn Tống Tĩnh Tử.
Chị dâu? Tống Tĩnh Tử lúc này mới tỉnh táo lại, tại sao trước khi kết hôn không có ai nói cho nàng biết người chồng sắp cưới có em gái?
"Em biết cô ấy là chị dâu."
Khổng Thắng Nam chiếu lệ nói.
"Đừng có thái độ như vậy!" Khổng Thắng Hào có chút tức giận, "Anh sẽ đáp chuyến bay đến Bắc Kinh, em phải đưa nàng về nhà, hiểu không?"
"Tại sao anh lại muốn em đưa về? Bộ không biết bắt taxi à?"
"Ừm... ...tôi tự đi được..." Thấy hai anh em sắp cãi nhau, Tống Tĩnh Tử vội nói, nhưng khí thế nàng quá yếu và không thể xen vào được một lời nào.
"Tối nay hai người sẽ ở cùng nhau, làm ơn cư xử tử tế." Khổng Thắng Hào nói, trong giọng điệu có chút cầu xin.
"Em và anh cùng nhau mua căn nhà đó, nó không phải của riêng anh." Khổng Thắng Nam lạnh lùng nói: "Hơn nữa, một người phụ nữ như vậy căn bản không xứng với anh, không biết vì sao anh còn muốn cưới cô ta!"
Bốp!
Câu nói này giống như một cái tát nặng nề vào mặt Tống Tĩnh Tử, nàng ngơ ngác nhìn người em chồng vừa nói câu này trước mặt mình.
Nàng cảm thấy mặt mình nóng bừng vì đau, thậm chí còn muốn đào một cái hố để chui vào ngay.