Bí Ẩn Chưa Lời Giải Về Mùa Mưa Rực Lửa

Chương 39: Chú chó ngốc nghếch



Đàm Tẫn th ở dốc từng hồi, cậu mệt đến mức chết đi sống lại.

Chiếc xe điện nhỏ của cô giáo Trương lao vun vút mà không gặp trở ngại nào.

Đàm Tẫn mang đôi dép tông lào, cậu chạy theo sau xe của cô ta, mệt hơn cả chó.

Không thể theo kịp nữa, cậu nhìn thấy cô giáo Trương biến mất giữa dòng xe cộ. Đàm Tẫn không muốn bỏ cuộc, cậu vẫn tiếp tục chạy theo hướng mà cô ta đã đi.

May mắn thay, cậu bắt gặp một sạp trái cây, bên cạnh đó đỗ chiếc xe điện quen thuộc.

Tốt quá, không bị lạc mất.

Đàm Tẫn thở hổn hển, cậu chống tay lên đầu gối rồi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Cô giáo Trương đang mua dưa hấu! Cảm ơn dưa hấu!

Cậu vừa định nghỉ ngơi một lát thì cô giáo Trương đã xách túi nhựa đỏ bước ra.

Cô ta đặt quả dưa vào giỏ trước xe điện rồi leo lên xe, sau đó vặn tay ga, không ngừng nghỉ tiếp tục hành trình.

Trong lòng Đàm Tẫn trào ra dòng nước mắt như thác đổ.

Hít một hơi sâu, cậu lại phải tiếp tục chạy về phía trước.

Đường trong thị trấn, cậu rất quen thuộc.

Trong đầu cậu vẽ ra một tấm bản đồ, vừa chạy vừa lên kế hoạch…

Cô giáo Trương đi đường lớn, cậu thông minh rẽ vào đường nhỏ.

Cô giáo Trương đi vào ngõ hẻm, cậu sẽ xuyên qua những ngôi nhà của người khác, tự mở ra một con đường dã chiến.

Có lúc, Đàm Tẫn mải mê đuổi theo cô giáo Trương nên đã khiến cô giáo Trương để ý.

Cô ta quay lại nhìn cậu.

Đàm Tẫn lập tức chỉnh lại tinh thần. Cậu giãn người, vung tay vung chân, cậu giả vờ như mình là người qua đường đang tập thể dục.

Lại một lần nữa, cậu bị lạc mất cô giáo Trương, nhưng lần này cậu không còn hoảng loạn.

Bởi vì Đàm Tẫn biết, nơi này gần nhà cô ta rồi.

Khu vực này toàn là những ngôi nhà riêng biệt, một khi chiếc xe điện đã rẽ vào đây thì chắc chắn cô ta sống ở đây.

Cậu bình tĩnh lại sau đó đi tìm từng nhà một.

Đôi dép tông lào mang ở nhà, sau chuyến đi này nó đã trải qua những hành trình không đáng có, bị bung ra rồi.

Bàn chân Đàm Tẫn chịu đựng gian khổ, đen như than.

Đôi chân mềm nhũn như mì nấu chín, tóc cậu bị gió thổi rối bù, mồ hôi trên trán lau đi rồi lại chảy xuống, liên tục làm ướt tay cậu.

Nếu có thể tìm thấy chiếc xe điện của cô giáo Trương thì tốt…

Cậu đi ngang qua một ngôi nhà, cửa đóng kín, bên trong vọng ra vài tiếng chó sủa.

Vốn cậu đã định đi qua, nhưng tiếng sủa lại kéo cậu quay lại.

Đứng trước cửa một lúc, Đàm Tẫn nghe thấy tiếng nói bên trong.

Giọng cô giáo Trương lanh lảnh, âm lượng lớn đến mức gây phiền toái, rất dễ nhận ra. Cô ta đang nói chuyện với chồng về việc mua dưa hấu.

Không phụ công sức, Đàm Tẫn đã tìm thấy nhà cô giáo Trương.

Nhìn cách trang trí có thể thấy điều kiện nhà cô ta không tệ.

Nhà cô ta là nhà hai tầng, có một cái sân nhỏ riêng.

Cánh cổng sắt khóa bằng chìa nên Đàm Tẫn không nhìn thấy được bên trong.

Rất khó xử.

Nếu không khéo, cậu sẽ bị coi là kẻ xâm nhập bất hợp pháp.

Muốn lấy lại Tĩnh Tĩnh, cách giải quyết bình thường nhất là: Nói chuyện với Lữ Hiểu Dung, nhờ bà chủ động xin lại con chó từ đồng nghiệp…

Vấn đề là, Lữ Hiểu Dung không phải người dễ nói chuyện.

Cân nhắc một hồi, giữa việc tìm Lữ Hiểu Dung và việc tự mình ăn trộm chó, Đàm Tẫn dứt khoát chọn cách sau.

Kẻ xấu để cậu làm, cậu không ngại.

Cứu được chú chó của họ, Lâm Thi Lan sẽ vui lắm.

Miễn cô vui là được.

Đi quanh bức tường một vòng, Đàm Tẫn quan sát và kết luận: Không thể vào từ cổng chính, nếu muốn không làm người bên trong phát hiện thì chỉ có thể trèo tường.

Trên tường rào thấp của nhà cô giáo Trương, đầy mảnh chai bia vỡ để chống trộm.

Tên trộm Đàm Tẫn xoa cằm, bắt đầu lập kế hoạch.

Cậu tỉ mỉ chọn một chỗ ít mảnh vỡ có cây che khuất.

Lúc này, trong sân không có ai, là thời điểm tuyệt vời để vào.

Cậu không do dự nữa.

Lấy đà, chạy một đoạn ngắn; cậu dồn sức, đạp vào tường, mượn lực, hai tay bám chặt vào tường thấp, linh hoạt trèo qua.

Trong sân cỏ dại không ai cắt tỉa, mùa hè nóng bức làm chúng mọc um tùm vừa vặn trở thành tấm lưới che giấu thân hình của Đàm Tẫn.

Từ lúc cậu trèo qua tường, chó trong sân sủa không ngừng.

Tiếng nói của cô giáo Trương và chồng vọng ra một cách rõ ràng.

“Chậc chậc, con chó này sủa cái gì vậy? Thật là không nghe lời.”

“Chắc là mưa rồi, chúng ta còn để nó ngoài sân, nó không vui đó mà.”

Hai người họ bước ra cửa, tháo dây buộc chó rồi kéo nó vào nhà.

Đàm Tẫn nguy hiểm nép sau một đống đồ lặt vặt cạnh bụi cỏ.

Trời đã tối, sân không bật đèn, nếu không với thân hình to lớn của cậu chắc chắn không thể giấu nổi.

Chú chó đi ngang qua cậu.

Mũi nó hít hít về phía nơi Đàm Tẫn đang ẩn nấp.

Nó xác nhận mùi, vẫy đuôi, muốn lao về phía cậu.

Chó ngốc Tĩnh Tĩnh!

Nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của chú chó con, cậu cảm thấy thân quen lắm, như nuốt phải một viên an thần.

Chú chó bị vợ chồng cô giáo Trương kéo đi.

Đàm Tẫn tạm thời an toàn.

Chồng cô giáo Trương nói đúng, trời đang mưa.

Mưa không nhỏ chút nào.

Người trong nhà vui vẻ nấu bữa tối, ngoài sân Đàm Tẫn đứng yên bất động trong mưa.

Chỗ cậu chọn đứng có một ô cửa sổ lớn, có thể nhìn thấy phòng khách bên trong.

Đàm Tẫn có thể nhìn thấy họ, cũng có nghĩa là, chủ nhà nếu nhìn ra ngoài, cũng có thể thấy cậu.

Chỉ có một khu vực nhỏ là cỏ mọc dày, cậu phải đảm bảo trước mặt có vật che chắn. Vì thế, cậu chỉ có thể cứng nhắc duy trì một tư thế.

Không biết bao lâu đã trôi qua, cậu cuối cùng lại thấy Tĩnh Tĩnh.

Một thằng nhóc khoảng sáu bảy tuổi trông gầy gò đang chơi với chú chó con trong phòng khách.

Thằng nhóc tinh nghịch kéo hai chân sau của Tĩnh Tĩnh, khiến nửa thân sau của nó rời khỏi mặt đất, nó chỉ có thể dùng hai chân trước nhón nhón bước đi.

Như thể, thằng nhóc coi chú chó là xe đẩy trong siêu thị, kéo nó đi khắp nhà, miệng hô “mua sắm nào”.

Tĩnh Tĩnh bị què một chân, đi như vậy rất khó chịu, nó liên tục r3n rỉ. Thằng nhóc giả vờ như không nghe thấy, chơi rất hăng say.

Đến giờ ăn, cô giáo Trương bưng ra các món ăn, cô ta gọi cậu bé ăn cơm.

Cuối cùng, cuộc tra tấn của thằng nhóc với Tĩnh Tĩnh cũng chấm dứt.

Đàm Tẫn tức giận, cậu nắm chặt tay đến mức khớp tay trắng bệch. Cậu và Lâm Thi Lan yêu thương chú chó con của mình biết bao, vậy mà nó lại bị đối xử như thế này, khiến cậu cảm thấy vô cùng phẫn nộ.

Cậu quyết định theo dõi cô giáo Trương, lẻn vào nhà và cứu chú chó ra chỉ để không gây rắc rối cho Lâm Thi Lan. Nếu cậu không kiềm chế được mà xông vào, tình hình chắc chắn sẽ trở nên hỗn loạn.

Nén cơn giận xuống, Đàm Tẫn nghĩ: “Đợi khi họ ăn cơm, không để ý đến chú chó nữa, mình sẽ ngay lập tức trộm nó ra ngoài.”

Vừa mới chuẩn bị tinh thần thì ngay sau đó, thằng bé đi ngang qua cửa sổ, làm tan vỡ lòng tự tin của Đàm Tẫn.

Thằng nhóc phá phách đó thậm chí ngay cả ăn cơm cũng phải chơi với chó. Bố mẹ nói cũng không nghe, nó ăn vài miếng lại quay lại chơi với chó.

Đàm Tẫn cảm thấy khó chịu.

Cậu tự an ủi: “Không sao đâu, mình có thời gian mà, có thể chờ cùng với họ.”

Cậu không tin thằng bé sẽ chơi với chó cả đêm!

Nhưng sự thật đã cho Đàm Tẫn một cú đấm thật mạnh.

Có lẽ vì là ngày đầu tiên nuôi chó, thằng bé rất thích thú và hoàn toàn tập trung vào chú chó con. Không để lại cho Đàm Tẫn bất kỳ khoảng trống nào để hành động.

Sau khi ăn xong, cô giáo Trương bảo con trai đi tắm.

Thằng nhóc lại một lần nữa không nghe lời bố mẹ.

Nó mang chó vào nhà tắm, muốn chú chó ở bên cạnh khi tắm.

Đàm Tẫn cắn chặt môi, cậu cố gắng giữ bình tĩnh.

Không sao đâu! Cậu không tin rằng sau khi tắm xong, bố mẹ thằng nhóc sẽ còn cho phép nó chơi với chó!

Hai mươi phút sau.

Cuối cùng thằng nhóc cũng ra khỏi nhà tắm.

Nó dắt chú chó về phòng mình và không ra ngoài nữa.

Đàm Tẫn kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng.

Bị mưa làm ướt đẫm, Đàm Tẫn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Cậu mạo hiểm di chuyển, thay đổi kế hoạch hành động. Cậu cẩn thận di chuyển đến gần phòng của thằng nhóc.

“Gâu.”

“Gâu gâu, gâu.”

“Gâu gâu, gâu gâu gâu.”

Ban đầu chỉ là một tiếng kêu, cậu cảm thấy hơi lạ lẫm.

Nhưng sau đó cậu kêu ngày càng tự nhiên.

Đàm Tẫn chuyển từ chế độ ẩn nấp nâng cấp sang chế độ giả làm tiếng chó sủa.

Cô giáo Trương không thể xem TV vì bị tiếng chó làm phiền, cô ta bực tức bước vào phòng con trai: “Phiền quá! Con chó này sao lại ồn ào như vậy?”

“Không phải nó kêu đâu.”

Thằng nhóc bào chữa cho Tĩnh Tĩnh: “Tiếng ồn là từ con chó ngoài kia, nghe có vẻ là chó lớn và hung dữ.”

Cô giáo Trương không tranh luận thêm về tiếng chó sủa.

Vì khi bước vào phòng, cô ta phát hiện con trai đã để chú chó con bẩn thỉu nằm trên giường và đắp chung chăn với nó.

Cô ta mắng con trai một trận rồi bắt chó xuống giường, cấm con trai chơi với chó đêm nay.

Đàm Tẫn mỉm cười hài lòng, cậu di chuyển trở lại vị trí cũ.

Tĩnh Tĩnh bị cô giáo Trương đuổi ra phòng khách.

Qua cửa sổ lớn, cậu có thể theo dõi chú chó con.

Trong hai giờ tiếp theo, Đàm Tẫn không hành động.

Mặc dù chú chó không bị xích nhưng trong phòng khách luôn có người.

Đàm Tẫn chờ đợi, chân tay tê cứng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy một khoảnh khắc không có ai.

Cô giáo Trương đang giặt đồ. Còn chồng cô ta vừa xem xong một tập phim truyền hình, anh ta đứng dậy vào bếp cắt dưa hấu.

Đúng lúc đó.

Đàm Tẫn luồn ngón tay vào khe hở cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy nó ra.

Thân trên cậu thò vào nhà.

Cậu gọi khẽ khàng: “Tĩnh Tĩnh.”

Chú chó con nghe thấy tiếng gọi, nó từ ghế sofa bật dậy chạy nhanh về phía cậu.

Cậu ôm chú chó rồi bế nó lên.

Tĩnh Tĩnh ngoan ngoãn, như biết phải phối hợp, nó không phát ra tiếng nào.

Cậu nhanh chóng đưa nó ra ngoài. Chú chó con nhìn cậu rồi vui mừng li3m vào cằm cậu. Dù rất cẩn thận nhưng Đàm Tẫn vẫn gây ra chút tiếng động.

Người ở gần nhất là chồng của cô giáo Trương.

Anh ta nhìn vào phòng khách, ngay lập tức phát hiện cửa sổ mở toang liền hô lớn và bước nhanh tới.

Đàm Tẫn ôm chặt chú chó con, sau đó leo nhanh qua tường.

Trong bóng tối, mưa vẫn rơi nặng hạt, cậu không kịp nhìn xem có mảnh chai bia hay không. Một tay ôm chó, một tay bám tường, cậu cắn răng, dùng hết sức lực trèo qua.

Tay cậu bị cắt bởi mảnh chai.

Nhà của cô Trương ồn ào. Không biết họ đang tìm chó hay đã nhìn thấy cậu.

Đàm Tẫn chạy như bay, cậu chỉ muốn thoát khỏi nơi đó càng xa càng tốt.

Bóng dáng hoảng loạn của cậu nhanh chóng hòa vào màn đêm mưa gió.

Đàm Tẫn không mang theo điện thoại nên cậu không biết bây giờ là mấy giờ.

Vì không mang theo điện thoại nên cậu không thể liên lạc với người mà lúc này cậu muốn gọi nhất.

Một chiếc dép lún vào vũng nước, chiếc kia cũng bước theo.

Bùn nước bắn lên đầy người, cậu rùng mình rồi mới bình tĩnh lại.

Không biết chạy bao lâu.

Cuối cùng, Đàm Tẫn cũng về đến khu vực quen thuộc.

Chắc là, an toàn rồi.

Tĩnh Tĩnh ló đầu ra từ trong lòng cậu, cái đầu ướt đẫm của nó chạm vào cằm cậu.

Cậu nhận ra niềm vui “cứu chó thành công”.

Đàm Tẫn thật thảm hại. Quần áo bốc mùi mồ hôi chua, giày hỏng, toàn thân bẩn thỉu.

Cậu vuốt v e chú chó con đáng yêu.

Không sao cả! Chú chó con của họ đã trở về rồi.

Đàm Tẫn mường tượng nụ cười của cô khi thấy chú chó con…

Chuyến đi này thật đáng giá, cậu nghĩ.

Cậu cảm thấy cả cơ thể không thoải mái, nhưng bỗng chốc mọi thứ đều trở nên không quan trọng.