Đây là cảm giác mà từ trước đến giờ nàng chưa từng được trải nghiệm khi ở Tử Vân Các.
"Ta còn không biết tên chàng là gì nha?"
Dao Quang đột nhiên hỏi.
"Nàng cứ gọi ta là phu quân đi."
Thật ra Mặc Quyết rất muốn nói tên của mình cho bé đĩ dâm biết, nhưng toàn bộ chính phái không ai là không biết tên hắn.
Nếu bé đĩ dâm nghe được tên hắn cũng đồng nghĩa với việc nàng biết được thân phận của hắn. Đùa à, vất vả lắm hắn mới tìm được một cô bé dâm đãng vô cùng vừa lòng, hắn làm sao có thể để nàng chạy trốn!?
"Còn nàng thì sao? Bé đĩ dâm, nói tên của nàng cho ta biết."
Mặc Quyết rất muốn biết tên bé đĩ dâm nhà hắn là gì.
"Tên của ta là A Ngọc."
Dao Quang nối dối, kỳ thật nàng cũng muốn cho hắn biết tên thật của mình, nhưng nàng là người của Tử Yên Các.
Đệ tử Tử Yên Các không được phép quan hệ xác thịt cùng người khác. Nàng đã từng hôn nam nhân này, còn ăn tinh nguyên của người ta, vi phạm môn quy là điều không thể tránh khỏi.
"A Ngọc? Chân trắng như ngọc, tên rất xứng." Mặc Quyết nhìn đôi chân trắng nõn của nàng, ánh mắt âm u.
Chờ tới khi hắn bắt được nàng tại đại hội luận kiếm, nhất định phải chơi chân nàng, bắt nàng dùng hai chân kẹp cự vật của hắn.
Dùng chân nàng một lần, chờ đến khi sắp tiết lại đút vào bướm nhỏ sau đó bắn vào trong.
Ma tôn đại nhân mới vừa nghĩ tới những hình ảnh đó, cả người đã nóng bừng lên.
Gậy thịt dưới thân cũng căng không chịu nổi.
"Ta đi bôi thuốc đã. Chờ lần sau lại nói tiếp." Dao Quang nói xong thì định phong ấn Kính Huyền Quang.
"Không được phong ấn gương, ông đây muốn nhìn nàng bôi thuốc."
"Có, có gì đẹp đâu mà xem?"
Khuôn mặt nhỏ của Dao Quang đỏ lên, tuy đã cùng nam nhân này tiếp xúc thân mật, nhưng bảo nàng mở rộng hai chân tự vuốt ve tiểu huyệt trước mặt hắn, nàng vẫn cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
"Bé đĩ dâm, nàng thẹn thùng gì chứ? Có phải ông đây chưa từng nhìn thấy hay sờ qua bướm nhỏ của nàng đâu, hay là... nàng muốn ông đây thoa thuốc giúp nàng?"
Giọng nói khàn khàn của Mặc Quyết vang lên, tự mình tuốt cự vật một chút cảm giác cũng không có.
Trừ khi nhìn bướm nhỏ của bé đĩ dâm, bằng không hắn không thể nào bắn ra được.
"Tự ta làm là được."
Dao Quang mở rộng hai chân trắng nõn khiến cho hoa huyệt non mềm lộ ra trước gương.
Nàng mở hộp thuốc, dùng ngón tay bạch ngọc đào ra một ít thuốc sau đó bôi vào miệng huyệt.
Cảm giác lạnh lẽo ngay lập tức truyền tới, kích thích đến mức bướm xinh co rụt.
"A... lạnh quá."
Dao Quang theo bản năng muốn khép hai chân lại.
"Bé đĩ dâm, thuốc này được điều chế từ vạn linh thảo, lạnh là chuyện đương nhiên."
Mặc Quyết nhìn tiểu huyệt vừa chạm đã chảy nước của nàng, ánh mắt càng lúc càng âm trầm.
Vừa rồi hắn tự mình luật động không hề có cảm giác gì, nhưng khi nhìn huyệt nhỏ dâm đãng, quy đầu đã tiết ra chất nhầy trong suốt.
"Vạn linh thảo? Linh dược quý giá như thế chàng cho ta làm gì?"
Dao Quang nháy mắt cảm thấy, mình vừa mới bôi một đống linh thạch vào trong tiểu huyệt.
Vạn linh thảo quý hiếm tới mức nào, ở tu tiên giới không ai là không biết, càng không có ai dám vỗ ngực bảo bản thân có loại linh dược này.
Vạn linh thảo cực kì trân quý, bởi vì nó sinh trưởng ở một nơi vô cùng lạnh lẽo. Nơi đó còn có yêu thú canh gác, nếu muốn đi hái vạn linh thảo, tu vi cũng phải từ Kim Đan đỉnh trở lên. Cho nên ở tu chân giới, một gốc vạn linh thảo có thể đổi được đến một vạn linh thạch.
Kết quả, nam nhân này lại tuỳ ý ném vạn linh thảo cho nàng!
"Ta không cần, trả lại cho chàng. Vết thương trên người chàng nghiêm trọng như vậy, chàng giữ lại mà dùng.