Bí Mật Nguy Hiểm, Xin Anh Tha Thứ

Chương 83: Ngoại Truyện



Sau năm năm gặp lại Kim Thịnh Hàm, cả một đêm Đỗ Cẩn Y không thể nào ngủ được, ôm ấp con gái của mình mà trong lòng vô cùng bất an, thấp thỏm và lo sợ không yên.

Một ngày mới bắt đầu, sau khi cho tiểu Hạ ăn sáng thì cô đưa con bé đến trường. Trùng hợp, cánh cửa căn hộ của cô mở ra thì cánh cửa căn hộ đối diện cũng bật mở. Một người đàn ông có vẻ bề ngoài nho nhã và lịch thiệp xuất hiện.

Anh ấy mỉm cười, lên tiếng:

“ Cẩn Y, tiểu Hạ, chào buổi sáng! ”

Đôi mắt của tiểu Hạ trừng trừng nhìn Lôi Chí Kính, thái độ chẳng thích chút nào, nắm bàn tay mềm mại của mẹ lôi kéo không cho nói chuyện. Thế nhưng, Đỗ Cẩn Y nghiêm mặt nhắc nhở làm cho cô bé dừng lại hành động, xụ mặt đứng bên cạnh.

“ Chào buổi sáng! Xin lỗi anh! ”

“ Không sao, con nít mà. ”

Lôi Chí Kính là một bác sĩ tài ba, xuất thân trong gia đình gia giáo. Anh ấy trở thành hàng xóm với Cẩn Y được hơn một năm và chính thức theo đuổi ba, bốn tháng nay. Ban đầu, anh ấy cứ nghĩ chồng của cô đi làm xa nhà, nhưng thời gian sau đó thì biết được cô làm mẹ đơn thân. Dần dần tiếp xúc và nói chuyện, cảm thấy thích con người thật thà, đơn giản và tính cách nhẹ nhàng, thùy mị nhưng cực kỳ bản lĩnh của cô. Mặc kệ quá khứ như thế nào, từ đó bắt đầu chinh phục, nhưng đến giờ vẫn chưa có kết quả như mong muốn.

Muốn có được trái tim của cô, Lôi Chí Kính tiếp cận và làm thân với tiểu Hạ, nhưng vô tình bị phản ứng ngược. Lúc đầu, cô bé thấy thích lắm khi được anh ấy mua bánh và đồ chơi tặng cho. Nhưng sau khi bị bạn bè trong lớp trêu đùa, cô bé trở nên xa cách và không cho mẹ mình tiếp xúc.

Bạn bè trong lớp có ba và mẹ, chứ có thấy ai có chú và mẹ đâu?

Cô bé chính xác là sợ chú ấy cướp mất mẹ mình, sau đó còn sinh em bé, mẹ sẽ không thương và cần nữa!

“ Sao sắc mặt của em hôm nay kém vậy? ”

Đỗ Cẩn Y cười gượng, lên tiếng đáp lại:

“ Tối qua thức khuya nên mới như vậy. ”

Nghe thế, Lôi Chí Kính dè dặt hỏi:

“ Hay là vào bệnh viện cùng anh để kiểm tra? ”

“ Không sao, do thiếu ngủ thôi, cảm ơn anh đã quan tâm. ”

Lúc này, tiểu Hạ giậm chân bành bạch xuống nền, khó chịu lên tiếng:

“ Mẹ ơi, con sắp trễ học rồi ạ. ”

Đỗ Cẩn Y tiếp tục chau mày nhìn xuống tiểu Hạ, sau đó nhìn lên Lôi Chí Kính cất tiếng:

“ Tạm biệt, tôi phải đưa tiểu Hạ đến trường. ”

“ Ừm... tạm biệt! ”

Tuy là chào nhau vậy thôi, chứ hai mẹ con của Đỗ Cẩn Y đi phía trước thì anh ấy cũng đi phía sau, sử dụng chung một thang máy để xuống tầng hầm chung cư lấy xe.

Chiếc xe dừng lại trước trường học K, cô bước xuống và vòng qua bên kia mở cửa, tháo dây thắt an toàn cho tiểu Hạ và sau đó bế cô bé đi xuống.

“ Tiểu Hạ, học ngoan, không được đánh bạn nghe chưa? ”

Chẳng biết tính tình giang hồ giống ai mà rất thích sử dụng bạo lực, không bao giờ để bản thân thua thiệt với bất kỳ bạn nào. Cứ hễ người nào chọc ghẹo không ba thì lập tức cho ăn đấm, hoặc càu cấu đến khi nào nguôi giận mới thôi.

“ Có đánh đâu. ”

Tiểu Hạ phồng má phản bác, sau đó vùng vằng thái độ với mẹ ngay trước cửa trường học, và khoảnh khắc ấy đã thu trọn vào trong mắt của Kim Thịnh Hàm đang ngồi trên xe gần đó. Anh bất giác mỉm cười, hốc mắt đỏ au và khuôn mặt vô cùng hạnh phúc.

Đỗ Cẩn Y chợt cười, ngồi xuống ôm hôn con gái, lên tiếng:

“ Có còn nhớ lời mẹ dặn không? Không được tiếp xúc hay đi với người lạ, cho bánh hay bất cứ thứ gì cũng không được lấy, có chuyện gì phải gọi cô giáo ngay. ”

“ Con nhớ ạ! ”

“ Ngoan, vào học đi con, trưa mẹ đến đón. ”

Tiểu Hạ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó câu lấy cổ mẹ hôn vào gò má như mỗi ngày, chạy vào bên trong cổng trường có cô giáo đang đứng đón.

Đợi Đỗ Cẩn Y lái xe rời đi, Kim Thịnh Hàm từ trong chiếc xe mở cửa bước xuống, thẳng hướng tiến vào cổng trường lên phòng tìm hiệu trưởng.

Với thế lực của anh, hỏi điều gì mà ông ấy không nói. Nghe xong anh vừa đau lòng, vừa chút buồn cười và cũng hạnh phúc, bởi do tiểu Hạ giống anh lúc nhỏ, thường hay đánh bạn.

Đứng bên ngoài lớp học nhìn vào con gái bảo bối đáng yêu của mình, Kim Thịnh Hàm xúc động đến hai mắt đỏ trạch rơm rớm, phải một lúc thật lâu mới rời đi khỏi đó.

...----------------...

Buổi trưa, sau khi tan học Đỗ Cẩn Y đón tiểu Hạ về nhà. Từ sáng đến giờ cô chẳng làm được việc gì cả, cứ không thể tập trung, lo sợ lái xe nguy hiểm nên cô bắt taxi đi đón con gái cho an toàn.

•Ting... toang...

Lúc này, hai mẹ con đang cùng nhau ăn trưa thì chuông cửa vang lên. Tiểu Hạ xụ mặt, đôi môi nhỏ nhắn chu ra không vui khi nghĩ rằng người bấm chuông là Lôi Chí Kính. Đỗ Cẩn Y nhìn cô bé, sau đó nhìn ra hướng ngoài cửa lo lắng, tự nhiên lòng dạ bồn chồn, nhịp tim đập mạnh và dồn dập đến muốn khó thở.

“ Tiểu Hạ, nghe mẹ căn dặn. Con ngồi ở đây ăn trưa, không được phép chạy ra ngoài, rõ chưa? ”

Tiểu Hạ ngẩng lên, chớp chớp mi mắt nhìn mẹ khó hiểu, hỏi:

“ Sao vậy ạ? ”

“ Mẹ không muốn con gặp gỡ người lạ, ngoan, ngồi ở đây. ”

Đỗ Cẩn Y vội vàng đứng dậy bước ra, cô cẩn thận xác nhận xem là người nào qua ô nhỏ của cánh cửa, nhưng chẳng nhìn thấy ai cả.

Thấy vậy, cô quay ngược trở vào, cứ nghĩ chắc người nào đó cố tình bấm chuông quấy phá. Thế nhưng chuông cửa tiếp tục vang lên, cô lần nữa quay lại nhìn vào ô nhỏ và cũng chẳng thấy một ai.

Đắn do suy nghĩ một chút, cuối cùng Đỗ Cẩn Y dứt khoát mở cửa. Nếu là Kim Thịnh Hàm, trước sau gì cô cũng phải đối mặt, cứ sống trong thấp thỏm đến mất ăn mất ngủ, cô lựa chọn một lần nói rõ.

Cánh cửa căn hộ mở ra, một người đàn ông xuất hiện, chính xác là anh, Kim Thịnh Hàm!

Không quá ngạc nhiên, nhưng lại có chút hồi hộp, đưa mắt nhìn vào bên trong lo sợ tiểu Hạ chạy ra.

Sau đó, cô gấp gáp lên tiếng:

“ Kim thiếu gia, anh đến đây làm gì? ”

“ Gặp con! ”

Hai chữ nhẹ nhàng thốt ra nhưng đủ lực đánh gục bản lĩnh và sự mạnh mẽ của Đỗ Cẩn Y. Việc gì cô cũng không sợ, vừa mang thai vừa mở cửa hàng kinh doanh ở độ tuổi 18, thậm chí sinh con và chăm con một mình chẳng có người thân bên cạnh, nhưng tiểu Hạ chính là điểm yếu chí mạng của cô.

Sắc mặt của cô tím tái, gắng gượng cười khẽ lên tiếng:

“ Anh có nhầm lẫn gì không? ”

“ Người cố tình nhầm lẫn chắc phải là em. ”

Khóe môi của Kim Thịnh Hàm cong lên đường nét tuyệt đẹp. Anh áp lồng bàn tay vào bề mặt của cánh cửa, một lực nhẹ đẩy vô mặc dù Đỗ cẩn Y dùng sức ngăn lại.

“ Kim thiếu gia, anh đừng tùy tiện, tôi gọi bảo vệ lên bây giờ. ”

“ Thi Hạ, tên cũng đẹp đấy, tôi rất ưng! ”

Lời hăm dọa của cô chẳng có chút trọng lực nào đối với anh, anh hiên ngang xông vào, ló ngó nhìn vào bên trong tìm kiếm tiểu Hạ, con gái cưng của anh.

Lần này sang thành phố S, đi một mình nhưng về tận ba người!

Lúc này, Đỗ Cẩn Y lén lút quan sát đằng sau, sau đó nhỏ giọng lên tiếng:

“ Anh nghĩ tiểu Hạ là con của anh à? ”

“ Tôi chắc chắn! ”

Kim Thịnh Hàm dõng dạc tuyên bố, trong anh vô cùng tự tin, không có một nét hoài nghi về thân phận của tiểu Hạ.

Trong lòng của Đỗ Cẩn Y bấn loạn, nhưng sau đó giả vờ bình tĩnh, âm giọng nhẹ nhàng cất lên:

“ Anh nhầm lẫn thật rồi đó, tiểu Hạ... ”

Nói đến đó, cô ngoái đầu nhìn về phía sau, sau đó khe khẽ cất lời:

“ Tiểu Hạ là được tôi nhận nuôi, vậy nên hoàn toàn không phải con của anh. Năm đó, anh luôn sử dụng biện pháp tránh thai, tôi làm sao có thể. ”

Đột nhiên Kim Thịnh Hàm chợt cười, lên tiếng hỏi lại:

“ Tại sao em biết tôi luôn sử dụng biện pháp tránh thai? ”

Đỗ Cẩn Y nhất thời câm nín, đôi mắt đỏ au nhìn anh. Hai tháng đầu tiên ở bên Kim Thịnh Hàm, anh đều bảo cô uống thuốc tránh thai và cô cũng rất nghe lời mặc dù biết nó rất gây hại cho sức khỏe, thậm chí có thể tước đoạt đi quyền làm mẹ của mình. Nhưng sau đó cũng chính anh đã bảo cô đừng uống thuốc, và mỗi lần như thế đều thấy anh sử dụng biện pháp an toàn cho mình.

“ Chẳng có điều gì là tuyệt đối! ”

“ Cho dù như vậy, nhưng tiểu Hạ cũng không thể là con của anh. Kim thiếu gia, mong anh đừng làm phiền tôi nữa, giữa chúng ta đã kết thúc gần năm năm về trước. ”

Kim Thịnh Hàm nhếch mép, lấn tới dồn ép cô vào bức tường, giọng nói cực kỳ nham hiểm:

“ Tôi bảo kết thúc khi nào, Cẩn Y? ”

“ Vậy anh muốn gì mới có thể buông tha cho tôi? ”

Hốc mắt của Đỗ Cẩn Y đỏ au nhìn trân trân đối phương, Kim Thịnh Hàm có thể nhìn thấy cô rất căm ghét mình, không một chút cảm tình.

Anh khẽ lùi về sau giữ khoảng cách, lên tiếng:

“ Tôi chỉ muốn nhận con của mình. ”

“ Kim Thịnh Hàm, tôi đã bảo tiểu Hạ không phải là con của anh! ”

Trong nhất thời mất đi kiểm soát, Đỗ Cẩn Y uất hận lớn tiếng quát lên, thậm chí bạo gan gọi cả tên lẫn họ của anh, dường như nếu mất đi tiểu Hạ cô cũng chẳng còn sợ bất cứ điều gì, có thể liều mạng với anh để giữ con bên cạnh.

Lúc này, tiểu Hạ đang ăn thì bị giật mình, đôi mắt tròn xoe láo liên, sau đó trèo nhanh xuống ghế chạy ra vì cô bé cho rằng mẹ của mình đang bị ức hiếp.

“ Có phải con của tôi hay không, chẳng lẽ tôi không biết. ”

“ Mẹ... ”

Giọng nói non nớt, trong trẻo thanh thoát vang lên gây được sự chú ý mạnh mẽ Đỗ Cẩn Y và Kim Thịnh Hàm. Cả hai đều ngoái đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nơi có một cô bé nhỏ nhắn, xinh xắn và trắng trẻo đang đứng.

Cô lo sợ đến rơi nước mắt, bất giác gọi tên:

“ Tiểu Hạ! ”

Tiểu Hạ chẳng chút sợ sệt, trừng mắt đe dọa với anh, chạy đến ôm chân của mẹ mình, lên tiếng:

“ Chú là ai? Chú định làm gì mẹ của tôi vậy? ”

Kim Thịnh Hàm xúc động đến đôi tay run run và đôi mắt đã ướt lệ. Anh tiến đến vài bước, sau đó khụy gối và dang tay định ôm tiểu Hạ vào lòng, nhưng cô bé vòng ra phía sau đôi chân của mẹ tránh né, đôi mắt long lanh nhìn anh không chớp.

“ Tiểu Hạ không phải con của anh đâu. ”

Đỗ Cẩn Y nghẹn ngào lên tiếng, kéo tiểu Hạ thụt lùi vào trong bảo vệ.

“ Ba là ba của con, tiểu Hạ! ”

Tiểu Hạ đột nhiên khựng lại, nhìn lên mẹ mình như muốn hỏi có phải hay không.

Đỗ Cẩn Y lắc đầu trong nước mắt, lập tức hạ người ngồi xuống ôm chặt lấy tiểu Hạ trong lòng.

“ Chú là ba của tôi thật hả? Vậy tại sao chú lại bỏ rơi tôi? ”

Câu hỏi của tiểu Hạ đủ sức xé nát tâm can của Kim Thịnh Hàm, hai giọt nước đàn ông rơi xuống chảy thẳng. Anh đứng lên, tiến bước gần đến với hai mẹ con, kiềm nén nhỏ nhẹ trả lời:

“ Đúng, ba là ba của con. Do ba không biết sự xuất hiện của con, chứ không phải bỏ rơi con! ”

Hơn 20 năm qua, Kim Thịnh Hàm anh chưa từng nhỏ một giọt nước mắt. Lúc nhỏ, mỗi khi nhớ mẹ mình anh hay âm thầm rơi lệ. Sau này, không có điều gì xứng đáng để anh phải khóc.

Và hôm nay, anh rơi lệ trước con gái của mình.

“ Mẹ nói con không có ba, vậy chú đó có phải ba của con không? ”

Tiểu Hạ mếu máo, đôi mắt ngập nước nhìn Đỗ Cẩn Y rồi nhìn lên Kim Thịnh Hàm.

Lúc này, biết không còn đường nào để lui, cô buông bỏ tiểu Hạ, lần nữa quỳ rạp dưới chân của anh nức nở cầu xin:

“ Tôi xin anh... hức... xin anh đừng bắt con của tôi! ”

Tiểu Hạ đứng ngây ra đó nhìn mẹ, dường như cô bé rất hoảng hốt.

Kim Thịnh Hàm đương nhiên nhìn thấy, anh vội vã khụy gối kéo cô ngồi dậy, lợi dụng ôm hẳn vào lòng, cất giọng:

“ Em đang làm con sợ đấy, tôi có bảo sẽ bắt con của em đâu. ”

Đỗ Cẩn Y sướt mướt ngẩng lên nhìn anh, không tin hỏi lại:

“ Thật không? ”

“ Tôi có bao giờ lừa em chưa? ”

Hơn ai hết, anh thấu hiểu nỗi đau đớn của người mẹ khi phải rời xa con mình. Nếu nỗi đau có thể vượt qua thì mẹ của anh cũng đâu tự vẫn. Thế nên sao anh đành lòng chia cắt tình mẫu tử thiêng liêng của cô, quan trọng là anh chưa từng nghĩ đến điều đó.

“ Anh bắt con của tôi, tôi sẽ liều mạng với anh đó. ”

Kim Thịnh Hàm thở ra, nhấn mạnh lần nữa:

“ Tôi không bắt con! ”